TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Thấy người rời đi, An Viễn vô thức muốn xuống giường đuổi theo. Nhưng cậu không biết rằng mình đã hôn mê hai ba ngày, cơ thể chưa hồi phục. Vừa xuống giường, chân mềm nhũn, cả người ngã nhào xuống đất.

"A! Nhóc con cẩn thận!" Niya vừa bước vào đã thấy cậu ngã xuống đất, một bước lao tới ôm lấy cậu.

Nhẹ quá! Niya lại nghĩ.

Bế người lên, Niya đưa cậu trở lại giường, không nhịn được mà lải nhải: "Vừa tỉnh lại, sao em đã xuống giường rồi, nếu lại bệnh thì làm sao?"

An Viễn không hiểu lời Niya nói, nhưng sự cẩn thận và yêu thương trong hành động của Niya thì An Viễn cảm nhận rất rõ ràng. Từ sau tám tuổi cậu chưa từng được ai ôm như vậy, bây giờ cậu mười chín tuổi rồi lại được người ta ôm như trẻ con, mặt cậu từ từ đỏ lên.

"Không, không cần đâu, tôi đã trưởng thành rồi, tôi có thể tự mình về." Khuôn mặt thanh tú đỏ ửng, An Viễn nắm lấy cánh tay Niya nói.

Thấy vậy, Niya không nhịn được cười ra tiếng, tuy anh ấy không hiểu lời An Viễn nói, nhưng anh ấy nhìn ra được, giống cái nhỏ tự nhiên này đang xấu hổ: "Đừng ngại, tuy trông em khá lớn, nhưng vẫn chưa trưởng thành vậy nên được người lớn ôm một chút cũng không sao. Em cũng đừng sợ, dán cái này lên đầu thì em sẽ nghe hiểu chúng ta nói gì."

Đưa miếng dán đến trước mặt giống cái nhỏ tự nhiên, Niya cười dịu dàng.

An Viễn nhìn miếng dán tròn tròn màu trắng bằng đốt ngón tay cái trước mắt, lại nhìn người đàn ông trung niên dịu dàng trước mặt, anh ấy giống như những Omega trong hiệp hội, hiền từ hòa ái, Viễn do dự một lát rồi gật đầu, ngồi thẳng người, đưa đầu ra.

Miếng dán chủ yếu dán ở thái dương, miếng dán có sẵn pin, nhấn công tắc là có thể có tác dụng.

Vừa dán miếng dán lên, An Viễn lập tức cảm thấy một luồng điện từ miếng dán truyền ra rồi đi vào da, luồng điện đó không lan ra khắp cơ thể, mà theo dây thần kinh trực tiếp xông lên não, trong nháy mắt mang đến một trận đau đớn.

An Viễn đau đớn không kìm được kêu lên một tiếng, ôm đầu ngã xuống giường, mồ hôi lạnh từng lớp tuôn ra từ cơ thể, làm ướt đẫm áo ngủ.

Cậu có chút buồn bã, chẳng lẽ mình đã đánh giá sai? Cậu cứ nghĩ người đàn ông dịu dàng này sẽ không làm hại mình, hóa ra không phải?

Cơn đau dữ dội khiến An Viễn bật ra từng tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng. Nhưng đúng lúc không chịu nổi nữa, lại có một chiếc khăn ấm dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán cậu, kèm theo giọng nói càng nhẹ nhàng hơn nữa, cơn đau như thể cũng dịu đi đôi chút.

10

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.