0 chữ
Chương 12
Chương 12
Nhưng dù sao thì Niya vẫn tỉnh táo hơn Khắc Sắt một chút, vì thế anh ấy đè nén sự vui sướиɠ trong lòng rồi cố gắng bình tĩnh nói: "Nếu là như vậy, vậy thì chúng ta thật sự có con rồi. Nhưng muốn nhận nuôi một giống cái nhỏ tự nhiên, điều kiện của chúng ta có lẽ không đủ, thủ tục lại càng phiền phức hơn vậy nên chúng ta vẫn đừng nên quá mong đợi."
"Không cần biết! Không cần biết!" Khắc Sắt nào quản nhiều như vậy, hắn một tay bế bổng bạn đời của mình lên, vô cùng kích động nói: “Anh không quan tâm nuôi được bao lâu, chỉ cần có thể nuôi là anh đã rất vui rồi!”
Trong phòng ngủ, âm thanh kích động bên ngoài cuối cùng cũng đã làm kinh động An Viễn đang hôn mê, cậu mơ mơ màng màng mở mắt, khung cảnh xa lạ trước mắt khiến cậu có chút hoang mang, những âm thanh khó hiểu bên ngoài cũng làm cậu nghi hoặc nhưng sự mệt mỏi và buồn ngủ sâu thẳm từ linh hồn lại khiến cậu tiếp tục thϊếp đi.
Cặp bạn đời thú nhân kích động không hề biết rằng giống cái nhỏ tự nhiên trong phòng đã tỉnh lại trong chốc lát, họ đã chìm đắm trong sự kích động không thể dứt ra được. Đặc biệt là ngày hôm sau, khi họ gọi điện đến sở cảnh sát hỏi có tin tức gì về việc tìm kiếm đứa bé không, nhận được câu trả lời phủ định, sự kích động đó càng trực tiếp nhấn chìm họ.
Họ càng cẩn thận chăm sóc giống cái nhỏ tự nhiên, giống cái tự nhiên rất yếu ớt, phải cẩn thận trông nom.
May mắn Niya là bác sĩ, anh ấy biết cách chăm sóc giống cái nhỏ tự nhiên, sau hai ngày anh ấy tận tình chăm sóc, giống cái nhỏ tự nhiên cuối cùng cũng tỉnh lại. Khi đôi mắt đen láy cùng màu với màu tóc mở ra, lập tức chiếm trọn tâm hồn anh ấy.
Niya: “Thú thần ơi, đây là đôi mắt đẹp nhất mà con từng thấy!”
anh ấy mong đợi phản ứng của giống cái nhỏ tự nhiên, nhưng đợi rất lâu, giống cái nhỏ tự nhiên vẫn không trả lời, mà chỉ chớp mắt,giống như một con vật nhỏ vừa chui ra khỏi hang, dè dặt phát ra một âm thanh: “&%*?”
Đó là một ngôn ngữ lạ, Niya chưa từng nghe thấy, anh ấy ngẩn người một lúc mới chợt hiểu ra, giống cái nhỏ tự nhiên không hiểu lời họ nói!
Khó trách giống cái nhỏ tự nhiên cẩn trọng như một con vật nhỏ vừa ra khỏi hang, cậu chắc chắn đã rất sợ hãi.
Lấy lại tinh thần, Niya dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của tiểu giống cái, sau đó vội vàng rời phòng đến phòng khách tìm hộp thuốc.
"Không cần biết! Không cần biết!" Khắc Sắt nào quản nhiều như vậy, hắn một tay bế bổng bạn đời của mình lên, vô cùng kích động nói: “Anh không quan tâm nuôi được bao lâu, chỉ cần có thể nuôi là anh đã rất vui rồi!”
Trong phòng ngủ, âm thanh kích động bên ngoài cuối cùng cũng đã làm kinh động An Viễn đang hôn mê, cậu mơ mơ màng màng mở mắt, khung cảnh xa lạ trước mắt khiến cậu có chút hoang mang, những âm thanh khó hiểu bên ngoài cũng làm cậu nghi hoặc nhưng sự mệt mỏi và buồn ngủ sâu thẳm từ linh hồn lại khiến cậu tiếp tục thϊếp đi.
Họ càng cẩn thận chăm sóc giống cái nhỏ tự nhiên, giống cái tự nhiên rất yếu ớt, phải cẩn thận trông nom.
May mắn Niya là bác sĩ, anh ấy biết cách chăm sóc giống cái nhỏ tự nhiên, sau hai ngày anh ấy tận tình chăm sóc, giống cái nhỏ tự nhiên cuối cùng cũng tỉnh lại. Khi đôi mắt đen láy cùng màu với màu tóc mở ra, lập tức chiếm trọn tâm hồn anh ấy.
Niya: “Thú thần ơi, đây là đôi mắt đẹp nhất mà con từng thấy!”
Đó là một ngôn ngữ lạ, Niya chưa từng nghe thấy, anh ấy ngẩn người một lúc mới chợt hiểu ra, giống cái nhỏ tự nhiên không hiểu lời họ nói!
Khó trách giống cái nhỏ tự nhiên cẩn trọng như một con vật nhỏ vừa ra khỏi hang, cậu chắc chắn đã rất sợ hãi.
Lấy lại tinh thần, Niya dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của tiểu giống cái, sau đó vội vàng rời phòng đến phòng khách tìm hộp thuốc.
12
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
