0 chữ
Chương 19
Chương 19
Hội trưởng Thời?
“Các cậu đang nói Thời Lam sao?" Cố Miểu Miểu ló đầu ra từ giữa hai cô gái, đôi mắt lấp lánh sáng bừng.
Ánh mắt quá đỗi chân thành, khiến khí thế của ba người kia bỗng yếu đi vài phần. Nhưng họ nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái kiêu ngạo như gà trống gáy sáng: "Cậu dám gọi thẳng tên hội trưởng của bọn tôi!"
"Lôi về!"
Cố Miểu Miểu không hề giãy giụa, ngoan ngoãn nằm yên để hai cô gái đỡ đi.
Thời Lam chính là nữ phụ phản diện trong nguyên tác, là hội trưởng hội fan cứng của Tống Cẩn Chi. Cô đang đau đầu vì nhiệm vụ người qua đường B không thể thâm nhập vào nội bộ, không ngờ lại có một lối đi thẳng tự động đưa đến tận cửa.
Cố Miểu Miểu không chỉ không phản kháng muốn bỏ chạy, thậm chí hai chân còn co lên để không chạm đất.
Cô bị hai người xách đi, mỗi người xách một bên, hai chân không chạm đất lắc lư qua lại giống như đang đu xích đu, Cố Miểu Miểu còn thấy khá vui.
Cả hai lại liếc mắt trao đổi, “bụp” một tiếng, ném Miểu Miểu xuống đất.
Cố Miểu Miểu ngã bịch xuống đất, ngây người một lúc rồi ngẩng đầu nhìn lại.
"Không có tay không có chân sao? Tự đi đi!"
Cố Miểu Miểu: "..."
Mấy người không chuyên nghiệp gì hết!
Cô đứng dậy, đi theo sau họ như một nàng dâu nhỏ.
Cơ hội ngàn năm có một, nhất định phải gặp được Thời Lam.
Nếu mấy đàn em của Thời Lam đều thế này thì cô hoàn toàn tự tin sẽ chen chân vào trong, trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh đàn chị.
…
Tại phòng tập múa.
"Hội trưởng, đã đưa người đến rồi." Ba cô gái đẩy Cố Miểu Miểu về phía trước.
Người được gọi là hội trưởng từ từ xoay người lại, vóc dáng nhẹ nhàng, tư thế duyên dáng. Cô ta vừa nhảy xong một bài, lúc này trên trán và chiếc cổ thiên nga thon dài lấm tấm mồ hôi, trong không khí thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Cố Miểu Miểu bước lên trước, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt cô ta.
Nữ phụ ác độc này lại không sở hữu vẻ đẹp yêu mị, ngược lại là gương mặt thanh khiết, thánh thiện, hoàn toàn không hợp với thủ đoạn mưu mô xảo trá của cô ta.
Nếu gọi cô ta là bạch liên hoa, thì phải là đoá kim liên thành tâm nhất trước Phật, khiến người ta nhìn là muốn tiến lại gần, toàn thân toát lên vẻ thân thiện.
Tuy nhiên, dường như ba đàn em của cô ta đã biết rõ con người thật của cô ta cho nên mới từ vẻ hung hăng gầm gừ ở cổng sau biến thành vẻ rụt rè nhút nhát hiện tại.
"Cô chính là người đã đi cùng Tống Cẩn Chi một đoạn đường?"
“Các cậu đang nói Thời Lam sao?" Cố Miểu Miểu ló đầu ra từ giữa hai cô gái, đôi mắt lấp lánh sáng bừng.
Ánh mắt quá đỗi chân thành, khiến khí thế của ba người kia bỗng yếu đi vài phần. Nhưng họ nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái kiêu ngạo như gà trống gáy sáng: "Cậu dám gọi thẳng tên hội trưởng của bọn tôi!"
"Lôi về!"
Cố Miểu Miểu không hề giãy giụa, ngoan ngoãn nằm yên để hai cô gái đỡ đi.
Thời Lam chính là nữ phụ phản diện trong nguyên tác, là hội trưởng hội fan cứng của Tống Cẩn Chi. Cô đang đau đầu vì nhiệm vụ người qua đường B không thể thâm nhập vào nội bộ, không ngờ lại có một lối đi thẳng tự động đưa đến tận cửa.
Cố Miểu Miểu không chỉ không phản kháng muốn bỏ chạy, thậm chí hai chân còn co lên để không chạm đất.
Cả hai lại liếc mắt trao đổi, “bụp” một tiếng, ném Miểu Miểu xuống đất.
Cố Miểu Miểu ngã bịch xuống đất, ngây người một lúc rồi ngẩng đầu nhìn lại.
"Không có tay không có chân sao? Tự đi đi!"
Cố Miểu Miểu: "..."
Mấy người không chuyên nghiệp gì hết!
Cô đứng dậy, đi theo sau họ như một nàng dâu nhỏ.
Cơ hội ngàn năm có một, nhất định phải gặp được Thời Lam.
Nếu mấy đàn em của Thời Lam đều thế này thì cô hoàn toàn tự tin sẽ chen chân vào trong, trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh đàn chị.
…
Tại phòng tập múa.
"Hội trưởng, đã đưa người đến rồi." Ba cô gái đẩy Cố Miểu Miểu về phía trước.
Người được gọi là hội trưởng từ từ xoay người lại, vóc dáng nhẹ nhàng, tư thế duyên dáng. Cô ta vừa nhảy xong một bài, lúc này trên trán và chiếc cổ thiên nga thon dài lấm tấm mồ hôi, trong không khí thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Nữ phụ ác độc này lại không sở hữu vẻ đẹp yêu mị, ngược lại là gương mặt thanh khiết, thánh thiện, hoàn toàn không hợp với thủ đoạn mưu mô xảo trá của cô ta.
Nếu gọi cô ta là bạch liên hoa, thì phải là đoá kim liên thành tâm nhất trước Phật, khiến người ta nhìn là muốn tiến lại gần, toàn thân toát lên vẻ thân thiện.
Tuy nhiên, dường như ba đàn em của cô ta đã biết rõ con người thật của cô ta cho nên mới từ vẻ hung hăng gầm gừ ở cổng sau biến thành vẻ rụt rè nhút nhát hiện tại.
"Cô chính là người đã đi cùng Tống Cẩn Chi một đoạn đường?"
9
0
1 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
