0 chữ
Chương 16
Chương 16
Nhà vệ sinh của Học viện Quý tộc mỗi ngày đều có người quét dọn định kỳ nên sạch sẽ tinh tươm.
Cố Miểu Miểu nhìn qua ô cửa sổ sáng bóng, không do dự mà trèo ra ngoài. Chỗ cô đang đứng là tầng một, tuy nhiên cũng cách mặt đất một đoạn khá cao.
Vẫn còn đang do dự có nên nhảy xuống hay không, Cố Miểu Miểu ngồi bên cửa sổ, cúi người nhìn xuống, hai tay nắm chặt mép cửa sổ.
Vừa cúi đầu, liền bắt gặp ánh mắt người đang đứng phía dưới.
Người đó ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tựa như tuyết đầu mùa đông, thờ ơ lạnh nhạt, dường như chẳng quan tâm đến điều gì, cũng không để tâm đến điều gì cả.
"Bạn học, bạn có thể tránh ra một chút không?" Cô gọi anh.
Giọng nói trong trẻo như chim oanh hót đầu xuân lọt vào tai Tống Cẩn Chi, khiến tai cậu khẽ động.
Giữa khung cảnh tuyết trắng bao phủ, như thể bất ngờ hiện ra một hồ nước ấm áp, bên bờ là một cây hoa lạ, cánh hoa hồng nhạt khẽ rơi, lăn tăn trên mặt nước.
Ánh mắt lạnh lẽo như tuyết của Tống Cẩn Chi thoáng hiện lên một tia cảm xúc khác biệt, như mùa đông bất chợt gặp xuân. Lấp lánh rực rỡ, nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, đến mức Miểu Miểu đang quan sát cũng không kịp nhận ra.
Nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài nhà vệ sinh, như có người sắp dẫn theo đàn em đến dạy dỗ cô, khí thế hùng hổ. Mà kéo dài nữa chắc chắn sẽ lỡ giờ cơm tối.
Chỉ là… người này sao còn chưa chịu tránh ra, nếu lỡ đυ.ng trúng thì không hay chút nào.
Tiếng bước chân ngày càng gần, càng lúc càng gấp.
Thôi kệ, nhảy trước rồi tính.
Miểu Miểu nghĩ vậy, lập tức dứt khoát nhảy xuống.
Độ cao này nhiều nhất cũng chỉ đứng không vững, chứ không đến mức bị thương.
Tiếp đất, cô lảo đảo, vội vàng giữ vững cơ thể.
Một đôi tay đỡ lấy cô, Miểu Miểu ngẩng đầu, đập vào mắt là một biển tuyết mênh mông vô tận. So với vẻ lạnh nhạt ban nãy, giờ đây trong biển tuyết ấy như có hơi thở của mùa xuân.
Vì sự thay đổi của đối phương, cô nhìn kỹ thêm vài lần, nhất thời không kịp thoát khỏi vòng tay của anh.
Có lẽ thế giới tiểu thuyết có nhiều trai xinh gái đẹp, người này cũng chẳng thua gì nam chính Kỷ Cảnh Diệp mà cô gặp sáng nay.
Mái tóc mái khẽ lay động theo làn gió đêm, đường nét ngũ quan sắc sảo như tranh vẽ trên nền da trắng như ngọc, sống mũi cao thẳng như ẩn hiện giữa sương núi. Chiếc áo sơ mi trắng ôm gọn thân hình thẳng tắp như trúc.
Điều khiến Cố Miểu Miểu sốc nhất chính là đôi mắt đó. Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, người này có một đôi mắt đào hoa, nhìn chằm chằm vào đó, nhất định sẽ bị đôi đồng tử như ngọc lưu ly thu hút, dù ánh mắt có lạnh nhạt cũng đẹp đến mức "vô tình còn hơn hữu tình".
Cố Miểu Miểu nhìn qua ô cửa sổ sáng bóng, không do dự mà trèo ra ngoài. Chỗ cô đang đứng là tầng một, tuy nhiên cũng cách mặt đất một đoạn khá cao.
Vẫn còn đang do dự có nên nhảy xuống hay không, Cố Miểu Miểu ngồi bên cửa sổ, cúi người nhìn xuống, hai tay nắm chặt mép cửa sổ.
Vừa cúi đầu, liền bắt gặp ánh mắt người đang đứng phía dưới.
Người đó ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tựa như tuyết đầu mùa đông, thờ ơ lạnh nhạt, dường như chẳng quan tâm đến điều gì, cũng không để tâm đến điều gì cả.
"Bạn học, bạn có thể tránh ra một chút không?" Cô gọi anh.
Giọng nói trong trẻo như chim oanh hót đầu xuân lọt vào tai Tống Cẩn Chi, khiến tai cậu khẽ động.
Giữa khung cảnh tuyết trắng bao phủ, như thể bất ngờ hiện ra một hồ nước ấm áp, bên bờ là một cây hoa lạ, cánh hoa hồng nhạt khẽ rơi, lăn tăn trên mặt nước.
Nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài nhà vệ sinh, như có người sắp dẫn theo đàn em đến dạy dỗ cô, khí thế hùng hổ. Mà kéo dài nữa chắc chắn sẽ lỡ giờ cơm tối.
Chỉ là… người này sao còn chưa chịu tránh ra, nếu lỡ đυ.ng trúng thì không hay chút nào.
Tiếng bước chân ngày càng gần, càng lúc càng gấp.
Thôi kệ, nhảy trước rồi tính.
Miểu Miểu nghĩ vậy, lập tức dứt khoát nhảy xuống.
Độ cao này nhiều nhất cũng chỉ đứng không vững, chứ không đến mức bị thương.
Tiếp đất, cô lảo đảo, vội vàng giữ vững cơ thể.
Một đôi tay đỡ lấy cô, Miểu Miểu ngẩng đầu, đập vào mắt là một biển tuyết mênh mông vô tận. So với vẻ lạnh nhạt ban nãy, giờ đây trong biển tuyết ấy như có hơi thở của mùa xuân.
Có lẽ thế giới tiểu thuyết có nhiều trai xinh gái đẹp, người này cũng chẳng thua gì nam chính Kỷ Cảnh Diệp mà cô gặp sáng nay.
Mái tóc mái khẽ lay động theo làn gió đêm, đường nét ngũ quan sắc sảo như tranh vẽ trên nền da trắng như ngọc, sống mũi cao thẳng như ẩn hiện giữa sương núi. Chiếc áo sơ mi trắng ôm gọn thân hình thẳng tắp như trúc.
Điều khiến Cố Miểu Miểu sốc nhất chính là đôi mắt đó. Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, người này có một đôi mắt đào hoa, nhìn chằm chằm vào đó, nhất định sẽ bị đôi đồng tử như ngọc lưu ly thu hút, dù ánh mắt có lạnh nhạt cũng đẹp đến mức "vô tình còn hơn hữu tình".
10
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
