0 chữ
Chương 22
Chương 22
Đúng như dự liệu, Trọng Trường Dao cuối cùng cũng giữ vững được một suất trong top năm, mấy ngày nữa sẽ tiến vào vòng cuối cùng, Cảnh giới Đao Kiếm.
Tuy kết quả không thay đổi, nhưng quá trình thì cách biệt một trời một vực. Đáng lẽ ra hắn phải dễ dàng đoạt hạng nhất, áp đảo các đệ tử khác, khiến Kiếm Các mất mặt, nhưng hiện tại lại rớt xuống gần cuối bảng, mấy tên tiểu đệ trước đây còn nịnh bợ, giờ cũng không còn thân thiết như trước.
Nhìn dáng vẻ Vân Nhàn như thực sự nghiêm túc, chưởng môn Vân Lăng rốt cuộc cũng ngồi không yên, chọn ngày lành tháng tốt triệu nàng vào chính điện.
Vân Nhàn cưỡi kiếm bay vυ"t đến trước điện, làm lơ tiếng gào thét tức giận của Lục trưởng lão, vừa bước vào đã nghe thấy cha nương đang trò chuyện.
Vân Lăng không định ngăn cản nữ nhi, nhưng vẫn không khỏi thấp thỏm, ngồi trên đệm đất cùng Tiêu Vu lo lắng nói:
“Nếu như thật sự để con bé đi… thì phải làm sao đây? Lớn chừng này mà chưa từng xuống núi, tâm tính lại thiện lương, không hiểu sự đời, nếu tham gia đại chiến, chỉ sợ sẽ bị người ta bắt nạt a.”
Tiêu Vu bình thản nói: “Cũng không đến nỗi nào.”
“Sao lại không đến nỗi nào?” Vân Lăng thấy đạo lữ chẳng chút lo lắng, liền không vừa lòng:
“Người ta nói nữ nhi đi xa, nương phải lo lắng, sao nàng lại không bận tâm gì hết vậy?”
“…Ta nào có không lo?” Kỳ thực trong lòng Tiêu Vu cảm thấy nữ nhi nhà mình rất giống mình, đến mức không bắt nạt người ta đã là tốt lắm rồi, sao có thể bị người ta bắt nạt được? Nhưng biết chắc Vân Lăng sẽ không tin, nên bèn tùy tiện nói:
“Đại đệ tử chẳng phải đang giữ chức giám sát trong đại chiến hay sao? Nhờ hắn để mắt một chút, chàng chẳng phải yên tâm rồi ư?”
Túc Trì đã gần bước vào cảnh giới bán bộ Phân Thần, nếu thật sự có tình huống nguy hiểm đến tính mạng, che chở một tiểu sư muội vẫn không thành vấn đề.
Vân Lăng nghe vậy cũng yên tâm đôi chút, nhưng chỉ được một lát, lại bắt đầu thở dài than vắn:
“Ôi, nữ nhi lương thiện của ta a…”
Vân Nhàn vừa hay đi vào, gọi: “Nương, cha.”
Tiêu Vu kéo nàng lại gần, xoa mặt nàng một cái:
“Lạnh quá, con vừa cưỡi kiếm đến à?”
Vân Nhàn: “…” Sơ suất rồi!
Tiêu Vu dặn dò:
“Lục trưởng lão tuổi tác đã cao, gần đây lại cãi nhau với đạo lữ, tâm tình không tốt, con đừng có trêu chọc ông ấy mãi nữa.”
Vân Nhàn: “Dạ được.”
Tuy rằng cả hai không nỡ để nàng đi, nhưng nữ nhi đã lớn, cánh cũng đã cứng, có chính kiến riêng, làm phụ mẫu chỉ có thể âm thầm ủng hộ sau lưng. Gọi nàng đến tối nay, là để đề phòng bất trắc, bồi bổ cấp tốc tình hình hiện tại bên ngoài.
Thật ra thì phần lớn Vân Nhàn đã đọc qua trong thoại bản, nhưng lần trước Mặc Thanh đến lại mang thêm vài tin tức mới.
Hiện nay trong bốn giới, Bắc giới là hùng mạnh nhất. Nam giới xếp thứ hai, rồi đến Tây giới, cuối cùng mới đến lượt Đông giới.
Mỗi giới đều có tông môn nắm quyền lực tối cao. Bắc giới có Đao Tông và Đoán Thể Môn giữ thế cân bằng vi diệu. Vì đều là các tông phái thiên về tấn công, nên đánh nhau chỉ tổ lưỡng bại câu thương, bởi vậy hiện tại yên ổn, liên thủ chống địch bên ngoài.
Nam giới có Y Tu Diệu Thủ, tích lũy được vô số của cải, lại nhờ nằm gần biển nên giao thương thuận lợi, toàn thân vàng ròng lấp lánh, giàu đến chảy mỡ, dưới trướng có vô số cao thủ sai khiến. Chỉ cần một con bồ câu đưa tin, lập tức có thể gọi về một đám người.
Tuy kết quả không thay đổi, nhưng quá trình thì cách biệt một trời một vực. Đáng lẽ ra hắn phải dễ dàng đoạt hạng nhất, áp đảo các đệ tử khác, khiến Kiếm Các mất mặt, nhưng hiện tại lại rớt xuống gần cuối bảng, mấy tên tiểu đệ trước đây còn nịnh bợ, giờ cũng không còn thân thiết như trước.
Nhìn dáng vẻ Vân Nhàn như thực sự nghiêm túc, chưởng môn Vân Lăng rốt cuộc cũng ngồi không yên, chọn ngày lành tháng tốt triệu nàng vào chính điện.
Vân Nhàn cưỡi kiếm bay vυ"t đến trước điện, làm lơ tiếng gào thét tức giận của Lục trưởng lão, vừa bước vào đã nghe thấy cha nương đang trò chuyện.
Vân Lăng không định ngăn cản nữ nhi, nhưng vẫn không khỏi thấp thỏm, ngồi trên đệm đất cùng Tiêu Vu lo lắng nói:
Tiêu Vu bình thản nói: “Cũng không đến nỗi nào.”
“Sao lại không đến nỗi nào?” Vân Lăng thấy đạo lữ chẳng chút lo lắng, liền không vừa lòng:
“Người ta nói nữ nhi đi xa, nương phải lo lắng, sao nàng lại không bận tâm gì hết vậy?”
“…Ta nào có không lo?” Kỳ thực trong lòng Tiêu Vu cảm thấy nữ nhi nhà mình rất giống mình, đến mức không bắt nạt người ta đã là tốt lắm rồi, sao có thể bị người ta bắt nạt được? Nhưng biết chắc Vân Lăng sẽ không tin, nên bèn tùy tiện nói:
“Đại đệ tử chẳng phải đang giữ chức giám sát trong đại chiến hay sao? Nhờ hắn để mắt một chút, chàng chẳng phải yên tâm rồi ư?”
Vân Lăng nghe vậy cũng yên tâm đôi chút, nhưng chỉ được một lát, lại bắt đầu thở dài than vắn:
“Ôi, nữ nhi lương thiện của ta a…”
Vân Nhàn vừa hay đi vào, gọi: “Nương, cha.”
Tiêu Vu kéo nàng lại gần, xoa mặt nàng một cái:
“Lạnh quá, con vừa cưỡi kiếm đến à?”
Vân Nhàn: “…” Sơ suất rồi!
Tiêu Vu dặn dò:
“Lục trưởng lão tuổi tác đã cao, gần đây lại cãi nhau với đạo lữ, tâm tình không tốt, con đừng có trêu chọc ông ấy mãi nữa.”
Vân Nhàn: “Dạ được.”
Tuy rằng cả hai không nỡ để nàng đi, nhưng nữ nhi đã lớn, cánh cũng đã cứng, có chính kiến riêng, làm phụ mẫu chỉ có thể âm thầm ủng hộ sau lưng. Gọi nàng đến tối nay, là để đề phòng bất trắc, bồi bổ cấp tốc tình hình hiện tại bên ngoài.
Hiện nay trong bốn giới, Bắc giới là hùng mạnh nhất. Nam giới xếp thứ hai, rồi đến Tây giới, cuối cùng mới đến lượt Đông giới.
Mỗi giới đều có tông môn nắm quyền lực tối cao. Bắc giới có Đao Tông và Đoán Thể Môn giữ thế cân bằng vi diệu. Vì đều là các tông phái thiên về tấn công, nên đánh nhau chỉ tổ lưỡng bại câu thương, bởi vậy hiện tại yên ổn, liên thủ chống địch bên ngoài.
Nam giới có Y Tu Diệu Thủ, tích lũy được vô số của cải, lại nhờ nằm gần biển nên giao thương thuận lợi, toàn thân vàng ròng lấp lánh, giàu đến chảy mỡ, dưới trướng có vô số cao thủ sai khiến. Chỉ cần một con bồ câu đưa tin, lập tức có thể gọi về một đám người.
1
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
