TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Thế giới 1 - Chương 26

Ánh sáng lướt qua tròng kính, lạnh buốt như băng tuyết. Cô nhìn quanh, chợt thấy từ hư không lao tới một con chó đen to lớn, toàn thân như bóng đêm. Nó rõ ràng sủa vang từng tiếng dữ dội nhưng trong tai Yến Vô Trăn, từng âm tiết lại biến thành tiếng gào thét căm hận.

“Chủ nhân, sao chị lại không bảo vệ em?”

“Không phải chị yêu em lắm sao? Vì cớ gì lại giống như bọn đã gϊếŧ em, cùng chúng chia xé máu thịt của em vậy?”

“Em theo chị hơn mười năm, thế mà khi chị ăn thịt em lại chẳng chút do dự, thậm chí còn cảm ơn lũ đao phủ kia nữa… Chủ nhân, em hận chị lắm!”

Tiếng gào thét ấy vang dội, Yến Vô Trăn lặng lẽ bước từng bước về phía con chó to lớn…

Ngoài trận, Liam lơ đãng tung hứng quả cà chua vừa trộm trong bếp. Trận pháp dựa vào quá khứ của Yến Vô Trăn sẽ kéo cô trở về ký ức bi thảm, bắt cô lặp đi lặp lại cảnh bị dân làng phanh thây ăn thịt để nếm trải sự thống khổ đến vạn lần muốn chết mà không chết được, đến khi tâm trí hoàn toàn sụp đổ.

Dù ý chí của Yến Vô Trăn có kiên cường đến mấy, không đạt được hiệu quả mong muốn thì chỉ cần cô để lộ một khe hở, Liam lập tức thừa cơ giáng đòn chí mạng.

Anh ấy tiện tay lau quả cà chua vào áo, vừa định cho vào miệng nhưng ngay khoảnh khắc chưa kịp phản ứng thì trận pháp đã bị phá tan.

Yến Vô Trăn đã đứng trước mặt, một tay bóp chặt cổ anh ấy, ép cả thân hình cao lớn dán vào vách tường lạnh lẽo.

Người phụ nữ trong bộ âu phục trắng mang một vẻ đẹp tinh tế như tranh sơn dầu, sống mũi cao thẳng vững vàng, gọng kính mảnh mai tôn lên gương mặt, dây kính mạ vàng khẽ vắt sau tai, sau tròng kính là hàng mi dày tựa cánh quạ, che đi đôi mắt dài hẹp lạnh lùng luôn phủ một tầng sương mỏng khiến kẻ khác chẳng tài nào đọc được cảm xúc bên trong.

Cô lạnh lùng, xa cách, hờ hững đến ngàn dặm, mà đồng thời cũng đủ sức để làm vậy. Bởi cô mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi, tiện tay phá tan cái bẫy tử vong mà một thiên chi kiêu tử giăng ra rồi trong tư thế tràn ngập áp chế và sỉ nhục, siết chặt yết hầu vốn chưa từng bị ai chạm tới của anh ấy.

Trong mắt Liam, ánh sáng càng thêm điên dại. Anh ấy dán ánh nhìn vào tấm bảng tên trên ngực cô, giọng đầy phấn khích, hoang dã khó kìm: “Yến… Vô… Trăn… Viện trưởng Yến, cô muốn coi mạng người như cỏ rác sao?”

“Không, tôi chỉ muốn chữa trị cho anh thôi.”

“Anh có sự khống chế gần như bệnh hoạn, ngạo mạn, phách lối, tự cao, lại thần kinh bất ổn… Tôi từng là bác sĩ giỏi nhất, tôi hoàn toàn có thể chữa lành tất cả những chứng bệnh ấy cho anh.”

Giọng nói của người phụ nữ mặc âu phục trắng đẹp đến mức khiến người ta run rẩy, từng âm vang lên lạnh lẽo như băng lại ma mị như khúc ngâm du dương, tựa bản trường ca uể oải mà mê hoặc khiến kẻ nghe muốn sa vào không thể thoát.

Giọng nói của người phụ nữ trong bộ tây phục hay đến mức khiến người ta run rẩy, mang theo một thứ ma lực chấn động lòng người. Mỗi âm tiết thốt ra đều lạnh buốt như băng ghép lại thành một khúc ca ngâm xa xăm, lười nhác mà mê hoặc, tựa bản trường thi của thi nhân du mục nơi thảo nguyên.

Âm thanh ấy lướt qua vành tai Liam, ngưa ngứa đến mức khó chịu khiến anh ấy bất giác nảy sinh một khao khát mãnh liệt phải làm gì đó để ngăn chặn cảm giác khó tả này. Thế là anh ấy bất ngờ “gừ” lên, há miệng cắn thẳng về phía gương mặt của Yến Vô Trăn.

Đáng ra cú cắn ấy sẽ xé vào má cô nhưng vì thân thể bị Yến Vô Trăn khống chế đến không thể nhúc nhích, cuối cùng anh ấy chỉ ngoạm được sợi dây mạ vàng thả xuống từ gọng kính.

Sợi dây bị anh ấy giằng đứt, mắc kẹt giữa hàm răng rồi bị cắn méo mó biến dạng. Nếu lực đạo đó thực sự giáng xuống gò má cô thì e rằng đã xé đi cả một mảng thịt rồi.

2

0

5 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.