0 chữ
Chương 22
Thế giới 1 - Chương 22
Người vốn luôn sạch sẽ thanh nhã lúc này lại mặc cho thân thể lấm lem bẩn thỉu, quỳ sụp trong vũng bùn đất thê thảm.
Kể từ đó cô mang nỗi ám ảnh tâm lý là không thể nuốt nổi thức ăn, tiều tụy đến gầy chỉ còn da bọc xương. Cô chẳng còn muốn ở lại nơi này, quyết định bỏ lại bệnh viện Âm Sơn mà chính tay dựng nên rồi quay về quê nhà.
Thế nhưng khi ra khỏi làng, một đám dân lại chặn đường.
“Viện trưởng Yến à, cô đừng đi!”
“Phải đó! Từ khi cô đến, dân làng mới không còn chết vì dịch bệnh. Nếu cô đi thì chúng tôi biết phải làm sao đây?”
Ngôi làng này vốn mất vệ sinh, chẳng biết gì về phòng dịch. Chính Yến Vô Trăn đã mất nhiều năm kiên trì dạy cho bọn họ giữ sạch sẽ, dọn xác chuột kiến và thiêu hủy súc vật chết, dọn dẹp đường xá. Nhờ vậy vi khuẩn ít sinh sôi, đời sống sạch sẽ và dịch bệnh cũng giảm hẳn.
Nhưng trong mắt dân làng, tất cả chẳng qua là “phép thần thông” của cô. Họ tin nếu để cô đi thì dịch bệnh chắc chắn sẽ trở lại.
Yến Vô Trăn không muốn đôi co mà lặng lẽ đi tiếp. Dân làng thấy cô quyết ý, nét mặt cầu khẩn chợt biến thành hung ác.
“Đi đâu mà đi! Chẳng phải chỉ mất một con chó thôi sao, đáng gì mà làm quá lên vậy chứ!”
“Cô đang muốn chúng tôi lại chết vì dịch có phải không! Cô ác độc quá đấy!”
“Nói gì mà y đức nhân tâm, cô chỉ muốn kiếm danh tiếng ở nông thôn rồi bỏ chạy thôi!”
“Không được đi! Đi thì ôn thần lại đến! Cô phải ở lại trấn áp tai ương cho chúng tôi!”
“Cô còn dám cứng đầu à! Cô tưởng không có cô thì chúng tôi sống không nổi sao!”
Giữa tiếng mắng chửi ngập trời, không biết ai bật ra câu: “Thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão. Con nhỏ này có phép xua bệnh, ăn thịt nó chắc chắn trăm bệnh tiêu tan!”
Ánh mắt Yến Vô Trăn chấn động, chỉ thấy hết thảy đều quá ngu muội điên rồ. Cô quay đầu bỏ chạy nhưng sức một người sao chống nổi cả làng. Cô bị đè xuống đất, ánh nhìn tham lam sáng rực găm chặt vào thân thể cô, miệng lặp đi lặp lại: “Đúng, ăn nó đi, ăn nó đi…”
Bùi Tử Khiên: [Kết cục chính là Yến Vô Trăn bị dân làng xé xác ăn sống. Oán khí quá nặng, sau khi chết liền hóa thành lệ quỷ, giam toàn bộ dân làng trong bệnh viện Âm Sơn, không cho luân hồi cũng không cho giải thoát. Cô còn tìm về hồn phách của con chó rồi an trí cho nó hồi sinh trong một cơ thể con người nữa.]
Phó Vọng Chi: [Gộp hết tin tức lại, tôi thấy Boss này vốn có bản tính lương thiện. Dù mang nỗi hận tận xương thì cô vẫn có ranh giới. Sự giáo dưỡng từ nhỏ với tam quan ba mẹ dạy dỗ, tri thức y học cô học được đều ngăn cô trở thành lệ quỷ máu lạnh diệt thôn. Cô chỉ xem những kẻ ăn thịt mình như kẻ mắc bệnh, bệnh hết rồi thì sẽ tốt cho nên mới nhốt cả bọn vào bệnh viện.]
Bùi Tử Khiên: [Còn tôi thì nghĩ khác đôi chút. Tính cách viện trưởng mâu thuẫn lắm, nhìn vào quy tắc cô đặt ra, điều đầu và điều cuối đã trái ngược nhau. Cô biết dân làng chẳng mắc bệnh gì nhưng lại khao khát tin rằng họ mắc bệnh. Nếu không mắc bệnh thì sao có thể gϊếŧ chó yêu rồi lừa cô ăn, lại còn vì sợ dịch mà nuốt chính thịt cô nữa?
Cô rất muốn gϊếŧ sạch dân làng nhưng cuối cùng lại giữ bọn họ ở lại bệnh viện “chữa trị”, giống như một sự sa ngã tiêu cực: ‘Không phải các người muốn tôi ở đây sao? Tốt thôi, vậy thì cùng ở mãi mãi. Dù hối hận cũng vô ích.’]
Dù phân tích có điểm bất đồng nhưng cả hai đều thống nhất rằng bản tính Yến Vô Trăn không phải là ác quỷ trời sinh. Sau đó họ lại bàn thêm về tâm lý của cô, không phải bởi nảy sinh hứng thú hay thương hại mà đơn giản vì cô chính là Boss của phó bản này.
Ai cũng biết, Boss là chìa khóa để vượt ải. Hiểu cô càng nhiều thì cơ hội sống sót và hoàn thành nhiệm vụ càng lớn.
Kể từ đó cô mang nỗi ám ảnh tâm lý là không thể nuốt nổi thức ăn, tiều tụy đến gầy chỉ còn da bọc xương. Cô chẳng còn muốn ở lại nơi này, quyết định bỏ lại bệnh viện Âm Sơn mà chính tay dựng nên rồi quay về quê nhà.
Thế nhưng khi ra khỏi làng, một đám dân lại chặn đường.
“Viện trưởng Yến à, cô đừng đi!”
“Phải đó! Từ khi cô đến, dân làng mới không còn chết vì dịch bệnh. Nếu cô đi thì chúng tôi biết phải làm sao đây?”
Ngôi làng này vốn mất vệ sinh, chẳng biết gì về phòng dịch. Chính Yến Vô Trăn đã mất nhiều năm kiên trì dạy cho bọn họ giữ sạch sẽ, dọn xác chuột kiến và thiêu hủy súc vật chết, dọn dẹp đường xá. Nhờ vậy vi khuẩn ít sinh sôi, đời sống sạch sẽ và dịch bệnh cũng giảm hẳn.
Yến Vô Trăn không muốn đôi co mà lặng lẽ đi tiếp. Dân làng thấy cô quyết ý, nét mặt cầu khẩn chợt biến thành hung ác.
“Đi đâu mà đi! Chẳng phải chỉ mất một con chó thôi sao, đáng gì mà làm quá lên vậy chứ!”
“Cô đang muốn chúng tôi lại chết vì dịch có phải không! Cô ác độc quá đấy!”
“Nói gì mà y đức nhân tâm, cô chỉ muốn kiếm danh tiếng ở nông thôn rồi bỏ chạy thôi!”
“Không được đi! Đi thì ôn thần lại đến! Cô phải ở lại trấn áp tai ương cho chúng tôi!”
“Cô còn dám cứng đầu à! Cô tưởng không có cô thì chúng tôi sống không nổi sao!”
Giữa tiếng mắng chửi ngập trời, không biết ai bật ra câu: “Thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão. Con nhỏ này có phép xua bệnh, ăn thịt nó chắc chắn trăm bệnh tiêu tan!”
Bùi Tử Khiên: [Kết cục chính là Yến Vô Trăn bị dân làng xé xác ăn sống. Oán khí quá nặng, sau khi chết liền hóa thành lệ quỷ, giam toàn bộ dân làng trong bệnh viện Âm Sơn, không cho luân hồi cũng không cho giải thoát. Cô còn tìm về hồn phách của con chó rồi an trí cho nó hồi sinh trong một cơ thể con người nữa.]
Phó Vọng Chi: [Gộp hết tin tức lại, tôi thấy Boss này vốn có bản tính lương thiện. Dù mang nỗi hận tận xương thì cô vẫn có ranh giới. Sự giáo dưỡng từ nhỏ với tam quan ba mẹ dạy dỗ, tri thức y học cô học được đều ngăn cô trở thành lệ quỷ máu lạnh diệt thôn. Cô chỉ xem những kẻ ăn thịt mình như kẻ mắc bệnh, bệnh hết rồi thì sẽ tốt cho nên mới nhốt cả bọn vào bệnh viện.]
Cô rất muốn gϊếŧ sạch dân làng nhưng cuối cùng lại giữ bọn họ ở lại bệnh viện “chữa trị”, giống như một sự sa ngã tiêu cực: ‘Không phải các người muốn tôi ở đây sao? Tốt thôi, vậy thì cùng ở mãi mãi. Dù hối hận cũng vô ích.’]
Dù phân tích có điểm bất đồng nhưng cả hai đều thống nhất rằng bản tính Yến Vô Trăn không phải là ác quỷ trời sinh. Sau đó họ lại bàn thêm về tâm lý của cô, không phải bởi nảy sinh hứng thú hay thương hại mà đơn giản vì cô chính là Boss của phó bản này.
Ai cũng biết, Boss là chìa khóa để vượt ải. Hiểu cô càng nhiều thì cơ hội sống sót và hoàn thành nhiệm vụ càng lớn.
2
0
6 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
