0 chữ
Chương 20
Thế giới 1 - Chương 20
Yến Vô Trăn nhìn anh, dung nhan thanh lãnh đến mức khó mà diễn tả, bên khóe môi khẽ vẽ một đường cong mỏng như sợi tơ, đẹp đẽ hoàn hảo tựa một bức tranh sơn dầu nhưng lại chẳng mang chút sinh khí của người sống.
Vẻ đẹp khiến người ta vừa sợ hãi vừa chẳng thể dứt mắt.
Trong lòng Lương Liêu khẽ chao động, vị hôi thối rữa nát từ miếng thịt trong miệng dường như nhạt bớt đi. Anh tiếp tục ăn thêm vài miếng nữa trong chậu trắng, vừa ăn vừa gửi tin cho Giang Hoài Túc: [Thịt trong chậu trắng không phải thịt người à?]
Giang Hoài Túc lập tức trả lời: [Không đâu, đó là thịt đùi của tôi đấy.]
Lương Liêu: “!”
Trong dạ dày anh lập tức quặn thắt khiến anh buồn nôn, mà tên tiểu tử ranh mãnh kia còn thản nhiên hỏi ngược lại: [Đầu bếp bảo ngon lắm, anh thấy thế nào?]
Lương Liêu: “…”
Yến Vô Trăn vẫn đang dõi theo anh, Lương Liêu đành cố nuốt nghẹn, không dám nhai thêm mà gắng nuốt chửng miếng thịt trong miệng xuống thẳng bụng.
Ở gian bếp, Hứa Cố nhìn hết đoạn đối thoại bèn quay sang Giang Hoài Túc cất giọng chua chát: “Có ngày cậu cũng bị người ta đánh chết, lúc đó tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy.”
Giang Hoài Túc thản nhiên, trong đôi mắt non nớt ngạo mạn còn ánh lên nét cười ranh mãnh: “Tôi là vì Lương Liêu thôi. Dù sao cũng phải ăn, ăn thịt của tôi ít ra còn biết rõ nguồn gốc, chẳng tốt hơn là ăn đống thịt vụn chẳng biết của ai kia sao?”
Khoé môi Hứa Cố giật giật, trong lòng hiểu rõ Giang Hoài Túc cố tình chọc tức Lương Liêu - kẻ mới được chị Boss chọn làm “chó cưng”. Nhưng cậu ấy cũng hơi ghen tỵ nên không muốn cãi thêm, quay sang nhìn Liam - kẻ vẫn đang khéo léo moi tin từ gã đầu bếp mặt heo.
Do đã từng nhận nhầm Liam là gia súc biến dị, gã đầu bếp có chút áy náy nên hỏi gì cũng trả lời.
Thế nhưng những gì hắn ta kể, rằng Yến Vô Trăn thuở thiếu thời đã vì thực hiện di nguyện của mẹ mà dựng nên bệnh viện ở vùng núi hẻo lánh thì họ đều đã biết nhờ Lương Liêu. Lúc này nghe lại chỉ thấy hụt hẫng.
Liam tiện tay nhặt một quả cà chua từ trên bếp lò, lau sơ vào áo rồi cắn mạnh một miếng. Cà chua đã chín nẫu, đỏ tươi như máu dưới ánh sáng lờ mờ của gian bếp, thế mà anh ấy ăn rất thản nhiên, chẳng hề thấy buồn nôn dù khắp nơi nồng nặc mùi tanh hôi, trái lại còn tỏ vẻ khoái khẩu.
Vừa ăn, anh ấy vừa nhón gót đi loanh quanh, lúc chạm chỗ này, khi sờ chỗ kia, giọng bông đùa: “Thịt ở đây nhiều thật, thịt gì các người cũng ăn sao?”
Gã đầu bếp đáp: “Không ăn thịt chó.”
Liam nheo mắt: “Là vì viện trưởng nuôi chó hả?”
“Bởi vì từng có chuyện…” Hắn ta vừa thốt ra đã như sực nhớ đến điều cấm kỵ, lập tức ngậm miệng.
[Kích hoạt manh mối liên quan: “Thịt chó”]
Ngay khi thông báo hiện ra, cả Liam, Giang Hoài Túc và Hứa Cố đều nghiêm mặt.
Một khung cảnh hiện lên trong hư không: bên trong căn nhà đất thô sơ, mấy người nông thôn ngồi quanh bàn bàn tán ồn ào.
“Viện trưởng Yến vì làng tôi mà xây bệnh viện tốt thế, tôi phải báo đáp cô gái ấy chứ không người ngoài lại bảo dân tôi bạc nghĩa, làm hỏng thanh danh của cả làng.”
“Quý nhất vẫn là thịt, hay là đem thịt biếu viện trưởng nhỉ?”
“Có đâu mà thịt, gà vịt còn phải giữ lại đẻ trứng nữa mà.”
“Lão Vương có con chó già rụng lông, hầm con chó ấy đi.”
“Cớ gì lại gϊếŧ chó nhà tôi! Tôi còn tính mang nó lên phố bán quán tết đến đổi ít thuốc lá đây!”
“Nhắc mới nhớ, viện trưởng Yến có nuôi một con chó lớn bên người mà?”
“Con ấy thì khác hẳn, uy phong lẫm liệt, nghe nói trị giá cả chục triệu đấy, gọi là chó ngao Tây Tạng thuần đỏ, đâu giống chó nhà quê chúng tôi đâu.”
“Trời đất, chó nhà giàu còn quý hơn cả người ta! Chục triệu cơ! Vậy thịt của nó chẳng phải ngon lắm sao?”
“Theo tôi thì chi bằng trộm con ngao ấy, gϊếŧ đi nấu một nồi lớn, cả làng đều có phần. Còn thừa thì mang biếu viện trưởng cũng coi như báo đáp công ơn cô ấy rồi.”
Vẻ đẹp khiến người ta vừa sợ hãi vừa chẳng thể dứt mắt.
Trong lòng Lương Liêu khẽ chao động, vị hôi thối rữa nát từ miếng thịt trong miệng dường như nhạt bớt đi. Anh tiếp tục ăn thêm vài miếng nữa trong chậu trắng, vừa ăn vừa gửi tin cho Giang Hoài Túc: [Thịt trong chậu trắng không phải thịt người à?]
Giang Hoài Túc lập tức trả lời: [Không đâu, đó là thịt đùi của tôi đấy.]
Lương Liêu: “!”
Trong dạ dày anh lập tức quặn thắt khiến anh buồn nôn, mà tên tiểu tử ranh mãnh kia còn thản nhiên hỏi ngược lại: [Đầu bếp bảo ngon lắm, anh thấy thế nào?]
Yến Vô Trăn vẫn đang dõi theo anh, Lương Liêu đành cố nuốt nghẹn, không dám nhai thêm mà gắng nuốt chửng miếng thịt trong miệng xuống thẳng bụng.
Ở gian bếp, Hứa Cố nhìn hết đoạn đối thoại bèn quay sang Giang Hoài Túc cất giọng chua chát: “Có ngày cậu cũng bị người ta đánh chết, lúc đó tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy.”
Giang Hoài Túc thản nhiên, trong đôi mắt non nớt ngạo mạn còn ánh lên nét cười ranh mãnh: “Tôi là vì Lương Liêu thôi. Dù sao cũng phải ăn, ăn thịt của tôi ít ra còn biết rõ nguồn gốc, chẳng tốt hơn là ăn đống thịt vụn chẳng biết của ai kia sao?”
Khoé môi Hứa Cố giật giật, trong lòng hiểu rõ Giang Hoài Túc cố tình chọc tức Lương Liêu - kẻ mới được chị Boss chọn làm “chó cưng”. Nhưng cậu ấy cũng hơi ghen tỵ nên không muốn cãi thêm, quay sang nhìn Liam - kẻ vẫn đang khéo léo moi tin từ gã đầu bếp mặt heo.
Thế nhưng những gì hắn ta kể, rằng Yến Vô Trăn thuở thiếu thời đã vì thực hiện di nguyện của mẹ mà dựng nên bệnh viện ở vùng núi hẻo lánh thì họ đều đã biết nhờ Lương Liêu. Lúc này nghe lại chỉ thấy hụt hẫng.
Liam tiện tay nhặt một quả cà chua từ trên bếp lò, lau sơ vào áo rồi cắn mạnh một miếng. Cà chua đã chín nẫu, đỏ tươi như máu dưới ánh sáng lờ mờ của gian bếp, thế mà anh ấy ăn rất thản nhiên, chẳng hề thấy buồn nôn dù khắp nơi nồng nặc mùi tanh hôi, trái lại còn tỏ vẻ khoái khẩu.
Vừa ăn, anh ấy vừa nhón gót đi loanh quanh, lúc chạm chỗ này, khi sờ chỗ kia, giọng bông đùa: “Thịt ở đây nhiều thật, thịt gì các người cũng ăn sao?”
Gã đầu bếp đáp: “Không ăn thịt chó.”
“Bởi vì từng có chuyện…” Hắn ta vừa thốt ra đã như sực nhớ đến điều cấm kỵ, lập tức ngậm miệng.
[Kích hoạt manh mối liên quan: “Thịt chó”]
Ngay khi thông báo hiện ra, cả Liam, Giang Hoài Túc và Hứa Cố đều nghiêm mặt.
Một khung cảnh hiện lên trong hư không: bên trong căn nhà đất thô sơ, mấy người nông thôn ngồi quanh bàn bàn tán ồn ào.
“Viện trưởng Yến vì làng tôi mà xây bệnh viện tốt thế, tôi phải báo đáp cô gái ấy chứ không người ngoài lại bảo dân tôi bạc nghĩa, làm hỏng thanh danh của cả làng.”
“Quý nhất vẫn là thịt, hay là đem thịt biếu viện trưởng nhỉ?”
“Có đâu mà thịt, gà vịt còn phải giữ lại đẻ trứng nữa mà.”
“Lão Vương có con chó già rụng lông, hầm con chó ấy đi.”
“Cớ gì lại gϊếŧ chó nhà tôi! Tôi còn tính mang nó lên phố bán quán tết đến đổi ít thuốc lá đây!”
“Nhắc mới nhớ, viện trưởng Yến có nuôi một con chó lớn bên người mà?”
“Con ấy thì khác hẳn, uy phong lẫm liệt, nghe nói trị giá cả chục triệu đấy, gọi là chó ngao Tây Tạng thuần đỏ, đâu giống chó nhà quê chúng tôi đâu.”
“Trời đất, chó nhà giàu còn quý hơn cả người ta! Chục triệu cơ! Vậy thịt của nó chẳng phải ngon lắm sao?”
“Theo tôi thì chi bằng trộm con ngao ấy, gϊếŧ đi nấu một nồi lớn, cả làng đều có phần. Còn thừa thì mang biếu viện trưởng cũng coi như báo đáp công ơn cô ấy rồi.”
2
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
