0 chữ
Chương 18
Thế giới 1 - Chương 18
“Viện trưởng! Viện trưởng! Tôi muốn tố cáo!”
Yến Vô Trăn khẽ nghiêng mắt nhìn. Gã đầu bếp mặt heo lập tức run rẩy, vội vàng bịt miệng Hứa Cố: “Đừng có ồn! Để vài hôm nữa hãy ăn cậu! Đợi độc tố trong người cậu tiêu bớt rồi ăn cũng không muộn!”
Nghe vậy, Hứa Cố hớn hở ngậm miệng, an phận chui vào một góc.
Gã đầu bếp lại quay sang Giang Hoài Túc.
“Cả tôi cũng thế, tôi cũng là kẻ bỏ mặc thân thể!” Giang Hoài Túc vội kêu.
Khổ nỗi Hứa Cố vốn có khí chất lười nhác bất cần, trông qua đã giống hạng ăn chơi hư hỏng.
Nhưng Giang Hoài Túc thì khác, gương mặt non nớt thanh tú, tóc xoăn trắng nhỏ, mắt đen sáng rỡ, môi đỏ mọng, nhìn qua đã như một cậu trai trẻ tuy hơi bướng bỉnh nhưng lương thiện.
Đầu bếp mặt heo không tin, tiện tay quăng cho cậu một bài toán cao cấp hóc búa. Giang Hoài Túc theo thói quen phản xạ, lập tức thốt ra đáp án chính xác.
Thế là hắn ta túm cổ áo cậu, lôi thẳng lên bàn mổ: “Có thể nhẩm được toán học cao cấp! Rõ ràng cậu là học sinh giỏi! Sao có thể là loại bỏ mặc thân thể được!”
Mắt Giang Hoài Túc mở to: Học giỏi thì sao, ông còn phân biệt đối xử hả?
Chưa kịp cãi, ngay giây sau, lưỡi dao sáng loáng đã bổ xuống chặt phăng một bên chân của cậu.
Giang Hoài Túc thét lên thảm thiết, tiếng gào xé rách cả cổ họng: “Á á á! ĐM tổ tông nhà ông!! Đau, đau, đau chết tôi rồi á á á!!!”
Giang Hoài Túc bị chém mất một chân, cơn đau dữ dội khiến toàn thân cậu co giật run rẩy. Cậu nằm sõng soài trên bàn mổ loang lổ máu tanh, bẩn thỉu đến thảm hại, ngước mắt nhìn Yến Vô Trăn với ánh mắt tội nghiệp đến nao lòng.
Khoé mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống trông chẳng khác nào một chú chó con bị thương, chỉ mong giây tiếp theo có thể bò đến bên chân cô rồi khẩn cầu được ôm ấp vỗ về, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương vô cùng tận.
Lương Liêu ra sức cọ sát vào người Yến Vô Trăn, dồn dập van nài cô hãy cứu lấy Giang Hoài Túc. Nhưng chẳng hiểu vì sao Yến Vô Trăn, người từ trước nay luôn thấu hiểu từng ánh mắt từng cử chỉ của chú chó cưng lần này lại không hề dao động. Cô chỉ khẽ xoa lên đầu Lương Liêu đang cúi thấp, giọng nhàn nhạt nói: “Xem đủ rồi, đi thôi.”
Lương Liêu cuống quýt, lo lắng Giang Hoài Túc thật sự sẽ chết tại đây. Nhưng thái độ thờ ơ của Yến Vô Trăn quá rõ ràng nên anh đành phải theo cô rời khỏi gian bếp sau.
Ngay lúc ấy gã đầu bếp mặt heo vung cao lưỡi dao chém, chuẩn bị chặt tiếp một chân nữa của Giang Hoài Túc. Cậu mới bật kêu lớn: “Khoan đã! Tôi còn chuyện muốn nói!”
Nhưng dao đâu chịu dừng, ánh thép bổ xuống. Giang Hoài Túc cắn răng né tránh, thân thể linh hoạt, gắng gượng tránh được nhát chém chí mạng kia.
Cậu nói dồn dập như bắn liên thanh: “Anh trai à, thịt của tôi thơm lắm phải không? Nếm thử đi! Ngon không?”
Quả nhiên lời nói ấy gợi lên hứng thú của gã đầu bếp. Hắn ta xé một mảng thịt từ chiếc chân đã bị chặt rồi nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. Ngay lập tức nước dãi hôi tanh ròng ròng chảy xuống, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Ngon… ngon lắm…”
Giang Hoài Túc bồi thêm: “Này ông anh, ông anh có muốn được ăn thứ thịt ngon thế này mỗi ngày không?”
Gã đầu bếp gật gù: “Muốn… ăn thịt… hề hề…”
“Thế thì xem đây.” Giang Hoài Túc lấy ra đạo cụ trị liệu, đoạn chân bị chém chợt mọc lại từ phần cụt.
Mồ hôi đầm đìa trên trán bóng loáng, những lọn tóc quăn ướt sũng dính bết vào trán khiến cậu trông nhếch nhác đến khổ sở. Nghiến chặt răng, cậu nói: “Anh à, tôi có thể mọc lại chân vô hạn mà thịt đùi mới là béo nhất luôn đó. Anh đừng gϊếŧ tôi, cứ nuôi nhốt tôi thôi, ngày nào anh cũng sẽ có đùi mới tươi ngon để ăn.”
Gã đầu bếp bắt đầu do dự. Giang Hoài Túc mới nói thêm: “Viện trưởng cũng đã đi khỏi, anh còn sợ gì nữa? Với lại giữ tôi lại cũng coi như góp phần cho nhà ăn của viện. Dù có bị phát hiện thì cũng chẳng ai trách anh được đâu.”
Yến Vô Trăn khẽ nghiêng mắt nhìn. Gã đầu bếp mặt heo lập tức run rẩy, vội vàng bịt miệng Hứa Cố: “Đừng có ồn! Để vài hôm nữa hãy ăn cậu! Đợi độc tố trong người cậu tiêu bớt rồi ăn cũng không muộn!”
Nghe vậy, Hứa Cố hớn hở ngậm miệng, an phận chui vào một góc.
Gã đầu bếp lại quay sang Giang Hoài Túc.
“Cả tôi cũng thế, tôi cũng là kẻ bỏ mặc thân thể!” Giang Hoài Túc vội kêu.
Khổ nỗi Hứa Cố vốn có khí chất lười nhác bất cần, trông qua đã giống hạng ăn chơi hư hỏng.
Nhưng Giang Hoài Túc thì khác, gương mặt non nớt thanh tú, tóc xoăn trắng nhỏ, mắt đen sáng rỡ, môi đỏ mọng, nhìn qua đã như một cậu trai trẻ tuy hơi bướng bỉnh nhưng lương thiện.
Đầu bếp mặt heo không tin, tiện tay quăng cho cậu một bài toán cao cấp hóc búa. Giang Hoài Túc theo thói quen phản xạ, lập tức thốt ra đáp án chính xác.
Mắt Giang Hoài Túc mở to: Học giỏi thì sao, ông còn phân biệt đối xử hả?
Chưa kịp cãi, ngay giây sau, lưỡi dao sáng loáng đã bổ xuống chặt phăng một bên chân của cậu.
Giang Hoài Túc thét lên thảm thiết, tiếng gào xé rách cả cổ họng: “Á á á! ĐM tổ tông nhà ông!! Đau, đau, đau chết tôi rồi á á á!!!”
Giang Hoài Túc bị chém mất một chân, cơn đau dữ dội khiến toàn thân cậu co giật run rẩy. Cậu nằm sõng soài trên bàn mổ loang lổ máu tanh, bẩn thỉu đến thảm hại, ngước mắt nhìn Yến Vô Trăn với ánh mắt tội nghiệp đến nao lòng.
Khoé mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống trông chẳng khác nào một chú chó con bị thương, chỉ mong giây tiếp theo có thể bò đến bên chân cô rồi khẩn cầu được ôm ấp vỗ về, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương vô cùng tận.
Lương Liêu cuống quýt, lo lắng Giang Hoài Túc thật sự sẽ chết tại đây. Nhưng thái độ thờ ơ của Yến Vô Trăn quá rõ ràng nên anh đành phải theo cô rời khỏi gian bếp sau.
Ngay lúc ấy gã đầu bếp mặt heo vung cao lưỡi dao chém, chuẩn bị chặt tiếp một chân nữa của Giang Hoài Túc. Cậu mới bật kêu lớn: “Khoan đã! Tôi còn chuyện muốn nói!”
Nhưng dao đâu chịu dừng, ánh thép bổ xuống. Giang Hoài Túc cắn răng né tránh, thân thể linh hoạt, gắng gượng tránh được nhát chém chí mạng kia.
Quả nhiên lời nói ấy gợi lên hứng thú của gã đầu bếp. Hắn ta xé một mảng thịt từ chiếc chân đã bị chặt rồi nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. Ngay lập tức nước dãi hôi tanh ròng ròng chảy xuống, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Ngon… ngon lắm…”
Giang Hoài Túc bồi thêm: “Này ông anh, ông anh có muốn được ăn thứ thịt ngon thế này mỗi ngày không?”
Gã đầu bếp gật gù: “Muốn… ăn thịt… hề hề…”
“Thế thì xem đây.” Giang Hoài Túc lấy ra đạo cụ trị liệu, đoạn chân bị chém chợt mọc lại từ phần cụt.
Mồ hôi đầm đìa trên trán bóng loáng, những lọn tóc quăn ướt sũng dính bết vào trán khiến cậu trông nhếch nhác đến khổ sở. Nghiến chặt răng, cậu nói: “Anh à, tôi có thể mọc lại chân vô hạn mà thịt đùi mới là béo nhất luôn đó. Anh đừng gϊếŧ tôi, cứ nuôi nhốt tôi thôi, ngày nào anh cũng sẽ có đùi mới tươi ngon để ăn.”
Gã đầu bếp bắt đầu do dự. Giang Hoài Túc mới nói thêm: “Viện trưởng cũng đã đi khỏi, anh còn sợ gì nữa? Với lại giữ tôi lại cũng coi như góp phần cho nhà ăn của viện. Dù có bị phát hiện thì cũng chẳng ai trách anh được đâu.”
2
0
6 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
