0 chữ
Chương 7
Quyển 1 - Chương 7
Thẩm Tây Trạch cười lạnh: “Ai nợ tiền thì mày tìm người đó mà đòi.”
“Nợ cha trả con, chuyện hiển nhiên! Bố mày nợ tao cả đống tiền, hắn không trả nổi, đương nhiên con trai như mày phải trả thay.”
Tên cầm đầu tiến tới, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Thẩm Tây Trạch, đắc ý: “Nghe nói mày là sinh viên giỏi của trường A, chắc chắn có nhiều cách kiếm tiền, hơn đứt cái lão bố mày vô dụng. Chỉ mười vạn thôi, trả sớm đi, bọn tao cũng rút cho nhanh. Hay mày muốn bọn tao tìm đến vợ của Thẩm Đại Chí để đòi?”
Thẩm Đại Chí là cha nuôi của Thẩm Tây Trạch, nghiện cờ bạc. Mỗi lần thua sạch, đám đòi nợ lại kéo đến tận cửa. Từ khi Thẩm Tây Trạch vào đại học, đám người này chuyển mục tiêu, tìm thẳng đến anh để đòi tiền.
Nhưng… Thẩm Tây Trạch khẽ cau mày. Thẩm Đại Chí lại dám đi đánh bạc? Một năm trước, ông ta bị đánh cho tơi tả, mất cả hai ngón tay, quỳ xin Thẩm Tây Trạch thề không bao giờ tái phạm, gia đình họ mới tạm ổn định được chút ít. Vậy mà ông ta lại đi cờ bạc!
Đúng là chó không bỏ được tật. Ánh mắt Thẩm Tây Trạch trở nên u ám, anh ngẩng lên nhìn tên đòi nợ: “Không có tiền. Có bản lĩnh thì đi báo cảnh sát.”
Tên đòi nợ dĩ nhiên chẳng dám báo cảnh sát. Hắn tức tối đá Thẩm Tây Trạch một cú: “Mẹ kiếp, đánh nó cho tao!”
Đúng lúc này, Thẩm Tây Trạch đột nhiên vùng dậy, thoát khỏi kiềm chế, bóp cổ tên cầm đầu, nhắm vào hắn mà đánh tới tấp. Tên kia kêu lên thảm thiết.
Những người khác vội vàng xông lên hỗ trợ.
Nhưng Thẩm Tây Trạch như thể chỉ nhắm vào tên cầm đầu, cứ nhằm hắn mà đánh. Tiếng kêu thảm thiết của gã đòi nợ dần yếu đi.
Mãi mới kiềm chế được Thẩm Tây Trạch, tên cầm đầu nằm bệt dưới đất, kêu la đau đớn, hồi lâu chẳng đứng dậy nổi. Mẹ kiếp, thằng nhóc này ra tay ác quá!
Việc này đúng là chẳng dễ dàng, đến lúc xong phải đòi ông chủ thêm tiền mới được.
Ngoài con hẻm, An Ngưng tính toán thời gian đã vừa đủ, mới chậm rãi bước vào. Đúng vậy, đám người này là do cô sắp xếp. Chính xác hơn, cô sai Lê Phong tìm người dẫn dụ cha nuôi của Thẩm Tây Trạch, khiến ông ta mắc nợ cờ bạc, rồi điều đám đòi nợ này đến chặn anh ngoài cổng trường A.
Lúc này, Thẩm Tây Trạch chắc hẳn đang rất thảm hại. An Ngưng thong dong bước vào hẻm, tâm trạng vui vẻ, khóe mắt cong cong.
Tiếng bước chân khiến đám người trong hẻm giật mình. Rồi một giọng nói trong trẻo, dễ nghe của cô gái vang lên: “Ai ở đó vậy?”
Giọng nói ấy mang chút lo lắng, như thể chủ nhân của nó đang do dự, không biết có nên đi tiếp hay không. Hai giây sau, cô gọi vào trong: “Có cần giúp gì không?”
Thẩm Tây Trạch không muốn kéo người vô tội vào lằn ranh, anh vùng vẫy, hét lên: “Đừng vào! Mau đi đi!”
Nhưng đã muộn. Cô gái vừa lộ nửa người đã bị đám đòi nợ bịt miệng, lôi tuột vào hẻm.
“A!” Cô hoảng sợ kêu lên, nhưng miệng bị bịt chặt, không phát ra nổi âm thanh nào. Đôi mắt xinh đẹp mở to, đầy kinh hoàng: “Ư ư!”
Ánh mắt cô chạm phải Thẩm Tây Trạch, dần hoe đỏ, chớp chớp như muốn khóc, cuối cùng lộ vẻ hối hận.
“Nợ cha trả con, chuyện hiển nhiên! Bố mày nợ tao cả đống tiền, hắn không trả nổi, đương nhiên con trai như mày phải trả thay.”
Tên cầm đầu tiến tới, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Thẩm Tây Trạch, đắc ý: “Nghe nói mày là sinh viên giỏi của trường A, chắc chắn có nhiều cách kiếm tiền, hơn đứt cái lão bố mày vô dụng. Chỉ mười vạn thôi, trả sớm đi, bọn tao cũng rút cho nhanh. Hay mày muốn bọn tao tìm đến vợ của Thẩm Đại Chí để đòi?”
Thẩm Đại Chí là cha nuôi của Thẩm Tây Trạch, nghiện cờ bạc. Mỗi lần thua sạch, đám đòi nợ lại kéo đến tận cửa. Từ khi Thẩm Tây Trạch vào đại học, đám người này chuyển mục tiêu, tìm thẳng đến anh để đòi tiền.
Nhưng… Thẩm Tây Trạch khẽ cau mày. Thẩm Đại Chí lại dám đi đánh bạc? Một năm trước, ông ta bị đánh cho tơi tả, mất cả hai ngón tay, quỳ xin Thẩm Tây Trạch thề không bao giờ tái phạm, gia đình họ mới tạm ổn định được chút ít. Vậy mà ông ta lại đi cờ bạc!
Tên đòi nợ dĩ nhiên chẳng dám báo cảnh sát. Hắn tức tối đá Thẩm Tây Trạch một cú: “Mẹ kiếp, đánh nó cho tao!”
Đúng lúc này, Thẩm Tây Trạch đột nhiên vùng dậy, thoát khỏi kiềm chế, bóp cổ tên cầm đầu, nhắm vào hắn mà đánh tới tấp. Tên kia kêu lên thảm thiết.
Những người khác vội vàng xông lên hỗ trợ.
Nhưng Thẩm Tây Trạch như thể chỉ nhắm vào tên cầm đầu, cứ nhằm hắn mà đánh. Tiếng kêu thảm thiết của gã đòi nợ dần yếu đi.
Mãi mới kiềm chế được Thẩm Tây Trạch, tên cầm đầu nằm bệt dưới đất, kêu la đau đớn, hồi lâu chẳng đứng dậy nổi. Mẹ kiếp, thằng nhóc này ra tay ác quá!
Việc này đúng là chẳng dễ dàng, đến lúc xong phải đòi ông chủ thêm tiền mới được.
Lúc này, Thẩm Tây Trạch chắc hẳn đang rất thảm hại. An Ngưng thong dong bước vào hẻm, tâm trạng vui vẻ, khóe mắt cong cong.
Tiếng bước chân khiến đám người trong hẻm giật mình. Rồi một giọng nói trong trẻo, dễ nghe của cô gái vang lên: “Ai ở đó vậy?”
Giọng nói ấy mang chút lo lắng, như thể chủ nhân của nó đang do dự, không biết có nên đi tiếp hay không. Hai giây sau, cô gọi vào trong: “Có cần giúp gì không?”
Thẩm Tây Trạch không muốn kéo người vô tội vào lằn ranh, anh vùng vẫy, hét lên: “Đừng vào! Mau đi đi!”
“A!” Cô hoảng sợ kêu lên, nhưng miệng bị bịt chặt, không phát ra nổi âm thanh nào. Đôi mắt xinh đẹp mở to, đầy kinh hoàng: “Ư ư!”
Ánh mắt cô chạm phải Thẩm Tây Trạch, dần hoe đỏ, chớp chớp như muốn khóc, cuối cùng lộ vẻ hối hận.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
