0 chữ
Chương 12
Quyển 1- chương 12
Giang Vãn Mộng bị khuyên đến mất tự tin. Nghe bạn cùng phòng hết lời khen ngợi An Ngưng, cô bất giác bắt đầu so sánh bản thân với An Ngưng. Không xinh bằng An Ngưng, không có gia thế tốt như An Ngưng, không có tính cách tốt như An Ngưng, không được yêu thích như An Ngưng…
“Nhưng…” Giang Vãn Mộng khẽ nói: “An Ngưng thật sự tốt như vậy sao?”
Vụ khiếu nại hôm nay, có phải do An Ngưng làm không?
Giang Vãn Mộng kể lại chuyện hôm nay, nhưng chẳng ai tin cô. An Ngưng quá hoàn hảo, không ai liên hệ cô ấy với những chuyện xấu xa như vậy.
Giang Vãn Mộng mím môi, vô cùng mâu thuẫn. Cô cũng không muốn tin, nhưng trong khoảng thời gian đó, chỉ có An Ngưng gọi cho quản lý, và ngay sau khi An Ngưng rời đi, quản lý báo với cô rằng cô bị khiếu nại.
Đêm dần khuya.
Chủ đề trong ký túc xá cũng chuyển từ Thẩm Tây Trạch sang chuyện khác.
Tối hôm đó, Giang Vãn Mộng nằm trên giường, mãi vẫn không tài nào ngủ được. Cả đêm cô ấy chẳng nói một lời nào. Thời gian từng phút trôi qua trong im lặng, cô trở mình liên tục, nằm ngửa cũng không được, nghiêng sang trái phải cũng khó chịu.
Đúng lúc cả lũ bạn cùng phòng đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên cô bật ngồi dậy như vừa được truyền cảm hứng mãnh liệt: “Không được! Mình không thể bỏ cuộc!”
Các cô bạn cùng phòng nhìn nhau, mặt ai nấy đều đầy biểu cảm: “…”
……
Lịch học của Thẩm Tây Trạch không hề khó tìm. Ban đầu, rất nhiều nữ sinh nhân danh “đi học chung” để tiếp cận anh. Nhưng sau khi lần lượt thất bại, không ai còn dám thử nữa, nên số người tới quấy rầy cũng dần ít đi.
Thẩm Tây Trạch cuối cùng cũng có được một khoảng thời gian yên tĩnh.
Khi bước vào lớp, Thẩm Tây Trạch và thằng bạn cùng phòng chọn mấy chỗ trống ở hàng ghế cuối ngồi xuống.
Giáo viên chưa đến, đa phần mọi người tranh thủ lướt điện thoại gϊếŧ thời gian.
Trong lớp khá yên ắng.
Chưa tan học, thằng bạn đã bắt đầu càu nhàu tối nay ăn gì. Thẩm Tây Trạch hờ hững đáp một câu “Tùy”, rồi lại tiếp tục suy tính xem làm sao mới kiếm được thêm tiền.
Vừa định nói gì đó, thằng bạn bỗng thấy một cái bóng đổ xuống bên cạnh.
Theo sau đó là một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng.
Nó ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt dịu dàng đang cười của An Ngưng — lập tức nó sững người.
An Ngưng mỉm cười hỏi: “Chỗ này có ai ngồi chưa?”
Một hồi lâu sau, thằng bạn mới hoàn hồn, lắp bắp trả lời: “Chưa… Chưa có ai đâu.”
Thẩm Tây Trạch cũng bị thu hút, hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau. An Ngưng khẽ chớp mắt, nở nụ cười tươi tắn: “Hay quá, lại gặp anh rồi đấy, anh Thẩm.”
Thẩm Tây Trạch hơi khựng lại, gật đầu.
“Thật là trùng hợp.”
Trước giờ anh chưa từng thấy cô xuất hiện ở lớp học này.
“Nhưng…” Giang Vãn Mộng khẽ nói: “An Ngưng thật sự tốt như vậy sao?”
Vụ khiếu nại hôm nay, có phải do An Ngưng làm không?
Giang Vãn Mộng kể lại chuyện hôm nay, nhưng chẳng ai tin cô. An Ngưng quá hoàn hảo, không ai liên hệ cô ấy với những chuyện xấu xa như vậy.
Giang Vãn Mộng mím môi, vô cùng mâu thuẫn. Cô cũng không muốn tin, nhưng trong khoảng thời gian đó, chỉ có An Ngưng gọi cho quản lý, và ngay sau khi An Ngưng rời đi, quản lý báo với cô rằng cô bị khiếu nại.
Đêm dần khuya.
Chủ đề trong ký túc xá cũng chuyển từ Thẩm Tây Trạch sang chuyện khác.
Đúng lúc cả lũ bạn cùng phòng đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên cô bật ngồi dậy như vừa được truyền cảm hứng mãnh liệt: “Không được! Mình không thể bỏ cuộc!”
Các cô bạn cùng phòng nhìn nhau, mặt ai nấy đều đầy biểu cảm: “…”
……
Lịch học của Thẩm Tây Trạch không hề khó tìm. Ban đầu, rất nhiều nữ sinh nhân danh “đi học chung” để tiếp cận anh. Nhưng sau khi lần lượt thất bại, không ai còn dám thử nữa, nên số người tới quấy rầy cũng dần ít đi.
Thẩm Tây Trạch cuối cùng cũng có được một khoảng thời gian yên tĩnh.
Giáo viên chưa đến, đa phần mọi người tranh thủ lướt điện thoại gϊếŧ thời gian.
Trong lớp khá yên ắng.
Chưa tan học, thằng bạn đã bắt đầu càu nhàu tối nay ăn gì. Thẩm Tây Trạch hờ hững đáp một câu “Tùy”, rồi lại tiếp tục suy tính xem làm sao mới kiếm được thêm tiền.
Vừa định nói gì đó, thằng bạn bỗng thấy một cái bóng đổ xuống bên cạnh.
Theo sau đó là một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng.
Nó ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt dịu dàng đang cười của An Ngưng — lập tức nó sững người.
An Ngưng mỉm cười hỏi: “Chỗ này có ai ngồi chưa?”
Một hồi lâu sau, thằng bạn mới hoàn hồn, lắp bắp trả lời: “Chưa… Chưa có ai đâu.”
Thẩm Tây Trạch cũng bị thu hút, hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau. An Ngưng khẽ chớp mắt, nở nụ cười tươi tắn: “Hay quá, lại gặp anh rồi đấy, anh Thẩm.”
“Thật là trùng hợp.”
Trước giờ anh chưa từng thấy cô xuất hiện ở lớp học này.
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
