Chương 48
Càng Lấy Nhiều, Duyên Phận Càng Sâu.
Kim A Tú dẫn đường, bước vào mật đạo dưới lòng đất của Hoàng Kim Trang.
Con đường ngoằn ngoèo như mê cung. Hắn cảm nhận được vô số cạm bẫy và cơ quan nguy hiểm ẩn giấu khắp nơi trên tường, trần nhà và cả dưới sàn. Kim Tư Luyến đi theo sau, vẻ mặt căng thẳng.
Qua bao nhiêu ngã rẽ, cuối cùng chúng ta cũng đến nơi cất giấu bảo vật của Hoàng Kim Trang – một kho báu bí mật.
- Ân công đã cứu mạng chúng ta, đáng lẽ phải dâng hết gia sản, nhưng điều đó thật khó thực hiện.
- Ta không mong đợi điều đó.
- Định giá rồi báo đáp cũng được, nhưng ta có một đề nghị khác. Ân công cứ tự nhiên lấy ra khỏi đây những gì có thể mang theo được trong một lần. Nhưng không được dùng xe đẩy hay nhờ người khác giúp đỡ.
- Vậy nếu ta mang ra được, lão đều chấp nhận?
- Đúng vậy.
- Có thể dùng nội lực không?
- Tất nhiên rồi.
- Vậy thì ta có thể lấy được khá nhiều đấy.
- Nếu không có ân công, chúng ta đã chết cả rồi, chút báo đáp này có là gì.
- Đa tạ.
- Ta cho ân công một canh giờ, được chứ?
- Đủ rồi.
Hắn chậm rãi bước vào kho báu.
Thấy Kiếm Thiên Phong bước vào kho báu, Kim Tư Luyến hỏi phụ thân:
- Phụ thân có chắc không?
- Chắc cái gì?
- Với võ công của ân công, người có thể lấy đi rất nhiều. Phụ thân không tiếc sao?
Kim Tư Luyến cười nói như đùa, nhưng trong lòng vẫn lo lắng phụ thân sẽ tức giận sau này. Cả đời phụ thân đã dốc sức tích lũy tài sản, giờ đây phần lớn gia sản có thể bị người khác mang đi mất.
Nhưng phản ứng của phụ thân nàng lại nằm ngoài dự đoán.
- Trong đó có thứ gì quý giá hơn mạng sống của chúng ta hôm nay?
Kim A Tú vỗ vai ái nữ.
- Chỉ cần con và Dương Nhị còn sống là đủ rồi. Nếu mất cả hai con ...
Kim A Tú không nói tiếp được nữa. Người ta nói lão là kẻ keo kiệt, nhưng ít ra đối với con cái, lão sẵn sàng rơi nước mắt, đổ máu. Chỉ là lão không có cơ hội thể hiện mà thôi.
Trải qua biến cố này, Kim A Tú đã ngộ ra một điều.
Gia đình là vô giá, vậy mà lão lại vì tích cóp tài sản mà bỏ bê người thân. Lão vô cùng hối hận.
Và còn một lý do nữa khiến lão không tiếc của cải.
Cái chết cũng có nhiều loại. Chết vì theo đuổi lý tưởng thì không còn gì hối tiếc, nhưng chết vì bị gia thần phản bội thì thật không cam lòng. Chắc chắn chết cũng không nhắm mắt được.
- Vị đại hiệp này không phải người thường.
- Vâng, tuy còn trẻ nhưng võ công thật phi phàm.
- Ta thấy không chỉ võ công.
- Vậy phụ thân còn thấy gì nữa?
- Ta đã suy nghĩ từ nãy đến giờ nhưng vẫn không diễn tả được. Vị tiểu hiệp này có một khí chất khó mà diễn tả thành lời.
Lão đã gặp vô số kẻ trong đời, nhưng chưa từng thấy ai trẻ tuổi mà lại có phong thái ung dung, khí chất đặc biệt như vậy.
- Tiền bạc mất đi có thể kiếm lại, nhưng duyên phận với người như vậy, cả đời may ra mới gặp được một lần.
Hơn nữa, đối phương còn rất trẻ. Kim A Tú hy vọng mối duyên này sẽ được duy trì đến đời sau của Hoàng Kim Trang, do ái nữ và tôn tử lão tiếp quản.
- Vì vậy, dù đại hiệp ấy có lấy hết cũng không sao. Càng lấy nhiều, duyên phận với chúng ta càng sâu.
* * *
Kiếm Thiên Phong dám chắc, cả đời này sẽ không bao giờ được bước vào một kho báu nào như thế này nữa.
Vàng chất thành núi, lóa mắt. Tượng Phật, tượng võ nhân, bát đĩa, đồ trang trí, hổ, cóc, rùa, heo... đủ loại hình thù bằng vàng chất đống. Ban đầu chắc hẳn được sắp xếp gọn gàng, nhưng sau đó số lượng quá nhiều nên cứ thế chất đống lên nhau.
Bên cạnh, trong tủ kính trưng bày đủ loại bảo thạch quý hiếm. Từ nhẫn, vòng cổ, vòng tay đến trâm cài bằng ngọc dành cho nữ nhân.
Phía đối diện là những món đồ sứ tinh xảo, phía sau treo tranh của các danh họa. Đủ loại trân bảo, không thiếu thứ gì.
Bên cạnh đó là những thứ khiến hắn vô cùng phấn khích.
Đó là Dạ Minh Châu chiếu sáng trong bóng tối và Tị Độc Châu ngậm trong miệng có thể giải độc. Đặc biệt, tị độc châu ở đây đều là loại thượng phẩm, kích thước rất nhỏ.
Mỗi loại có năm viên. Đây là những thứ có tiền cũng khó mua, quý giá hơn bất kỳ bảo thạch nào trong này.
Hắn mừng rỡ cất Dạ Minh Châu và Tị Độc Châu vào trong người.
Tuy đã bỏ túi những bảo vật vô giá, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Tiếp theo, hắn đeo đầy nhẫn lên các ngón tay, vòng cổ và vòng tay đeo chồng lên nhau, nặng trĩu.
Hắn tìm thứ gì đó để đựng vàng. Giá mà có cái túi lớn thì tốt, nhưng tiếc là không có.
‘Hay là cởi áo ra mà đựng?’
Đang suy nghĩ thì hắn thấy một cuộn vải ở góc phòng. Xem xét kỹ, đó là vải Thiên Tằm Ti được nhập từ nước ngoài.
Hắn dùng kiếm cắt vải thành một tấm bọc lớn, rồi xúc vàng vào trong.
Nhờ có nội lực, hắn có thể sắp xếp và chất vàng vào sao cho chứa được nhiều nhất có thể. Tranh và đồ sứ hắn để lại vì sợ bị nhàu nát hoặc vỡ. Hắn cũng không rõ giá trị thực của chúng là bao nhiêu.
Ta không hề nghĩ đến tình cảnh của Hoàng Kim Trang Chủ. Ít ra trong chuyện tiền bạc, ông ta không phải người ta cần phải thương xót.
Sau một canh giờ, hắn chất đầy túi, mang theo số bảo vật ra ngoài.
Kim A Tú và Kim Tư Luyến nhìn hắn, há hốc mồm.
Hắn vác trên vai một bao tải to hơn cả người hắn. Không ai có thể tưởng tượng được bên trong chứa bao nhiêu của cải.
Cửa kho báu rất lớn nên hắn có thể đi qua, nếu không chắc phải phá tường mà ra.
- Ta chỉ lấy chút ít này thôi.
Ầm!
Bao tải chạm đất, phát ra tiếng động lớn, làm rung chuyển cả mặt đất.
Nhìn thấy ngón tay nào của hắn cũng đeo đầy nhẫn, cổ và tay đeo đầy vòng vàng, Kim A Tú cười lớn.
- Ha ha ha ha ha!
- Lẽ ra lão phải khóc chứ?
- Gia sản bị vơi đi, ta cũng buồn chứ. Nhưng ta mừng vì ân công không phải kẻ đạo đức giả. Những kẻ đạo đức giả mà ta biết, chỉ lấy vài món đồ lặt vặt để giữ thể diện. Nhưng trong lòng thì xót xa lắm. Ta ghét nhất loại người đó. Tham lam là một trong những cảm xúc quan trọng nhất của con người mà.
Lão là người tôn sùng lòng tham. Chính lòng tham đã đưa lão lên vị trí Phúc Kiến đệ nhất phú hào.
- Dùng vải Thiên Tằm Ti làm túi cũng là một quyết định sáng suốt.
- Đa tạ.
- Tiếc là phải chia tay. Mời ân công ở lại uống rượu.
- Ta không có thói quen uống rượu khi bên cạnh toàn châu báu. Hẹn gặp lại.
- Nếu cần giúp đỡ, ta có thể tìm ân công chứ?
- Tất nhiên rồi. Nhớ kiếm thật nhiều tiền nhé.
Kim A Tú cười lớn. Hắn càng thẳng thắn về chuyện tiền bạc, ông ta càng quý mến hắn
- Muốn tìm ân công thì đến đâu?
- Hãy để lại tin cho ta ở bất kỳ khách điếm Tây Hồ nào trong Trung Nguyên, ghi tên của Trang Chủ, ta sẽ đến gặp.
Khách điếm Tây Hồ là nơi liên lạc bí mật của bản giáo. Chúng được dùng để nhận và chuyển tin nhắn quan trọng cho các nhân vật chủ chốt của bản giáo.
- Quả nhiên ân công không phải người thường.
Kim A Tú chắc hẳn hiểu rằng, chỉ những người phi phàm mới có cách thức liên lạc như vậy.
- Bảo trọng.
- Chúc ân công vạn sự như ý.
Kết giao với Hoàng Kim Trang Chủ xong, Kiếm Thiên Phong rời khỏi đó. Mối quan hệ này rất có lợi cho hắn, nên hắn ra đi trong tâm trạng vui vẻ.
Kiếm Thiên Phong mua một chiếc xe ngựa trong làng, chất đầy bảo vật rồi quay về bản giáo.
Trên đường về, hắn chia nhỏ số vàng và bảo thạch đem bán. Số lượng quá lớn, không thể bán hết ở một nơi, nên hắn ghé vào nhiều thành thị khác nhau để tiêu thụ.
Hắn đã lang bạt khắp Trung Nguyên nên biết rõ nơi nào có gì, nên bán ở đâu là tốt nhất. Trừ Dạ Minh Châu và Tị Độc Châu, hắn bán hết số vàng bạc và châu báu.
Số tiền thu được hắn gửi vào ba ngân hàng uy tín nhất Trung Nguyên: Trung Nguyên Tiền Trang, Đại Lục Tiền Trang và Phong Vân Tiền Trang. Tổng cộng hắn có ba trăm tám mươi vạn lượng bạc, nhiều hơn dự kiến.
‘Cảm ơn Hoàng Kim Trang Chủ. Ngươi không biết đâu, số tiền này sẽ là nền móng cho một tổ chức trở thành huyền thoại võ lâm.’
Hắn gửi ba trăm năm mươi vạn lượng vào tiền trang, chỉ rút ba mươi vạn lượng bằng ngân phiếu mang về.
* * *
Về đến bản giáo, hắn lập tức đến Thiên Ma Điện gặp phụ thân. Như mọi khi, phụ thân vẫn uy nghi ngự trên Thái Sư Ỷ.
Bước trên tấm thảm đỏ như máu, hắn chợt nghĩ:
‘Hàng ngày, phụ thân nghe báo cáo của Tư Mã Minh, đưa ra những quyết định quan trọng. Quyết định của phụ thân khiến kẻ sống người chết. Liệu phụ thân có hài lòng với cuộc sống này?’
Cũng như hắn và Lý An, phải chăng phụ thân cũng bị ép buộc vào vị trí Thiên Ma? Ước muốn thực sự của phụ thân có lẽ đang bị chôn giấu sâu trong tim.
- Nghe nói ngươi đã xuất giáo.
- Con đi kiếm tiền.
- Kiếm tiền làm gì?
- Con không thể cứ xài tiền của phụ thân mãi được. Hơn nữa, sau này con sẽ cần rất nhiều tiền.
- Cần tiền làm gì?
- Con muốn thành lập một tổ chức riêng.
- Tổ chức riêng?
Sắc mặt Thiên Ma hơi thay đổi.
- Các Ma Tôn đều có thuộc hạ riêng. Muốn đối phó với họ, con cũng cần có thế lực của riêng mình.
- Không được. Nếu ngươi có, huynh trưởng ngươi cũng sẽ đòi có. Rồi huyết nhục Ma Tôn, đệ tử của chúng cũng sẽ bắt chước. Không thể được!
Hắn không hy vọng phụ thân sẽ đồng ý ngay. Chuyện này cũng không gấp.
Khi nào số lượng thuộc hạ chất lượng tăng lên, giống như nước dâng tràn bờ, thì không gì có thể ngăn cản được nữa.
Hắn không nài nỉ, phụ thân cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
- Kiếm được nhiều không?
- Vâng, rất nhiều.
Hắn lấy ra một phong bao dày cộm, đưa cho phụ thân.
- Đây là của người.
Thiên Ma đưa tay ra, phong bao liền bay đến tay người. Đó là Hư Không Vật, chiêu thức nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng, thể hiện rõ tinh túy của khinh công.
Phụ thân mở phong bao ra xem. Bên trong là ngân phiếu mười vạn lượng.
- Tiền gì đây?
- Tiền tiêu vặt cho người.
- Cái gì?
Thiên Ma ngạc nhiên. Không phải vì số tiền quá lớn, mà vì hai chữ ‘tiền tiêu vặt’.
- Ta có rất nhiều tiền.
- Con biết. Người là người giàu nhất thiên hạ. Số tiền này là tiền tiêu vặt đầu tiên con biếu người, để tỏ lòng biết ơn vì người đã sinh thành và nuôi nấng con.
Phụ thân nhìn ngân phiếu một lúc, rồi đột nhiên hỏi:
- Ngươi đang nịnh ta đấy à?
- Sau này con sẽ còn nịnh phụ thân nhiều hơn nữa, nhưng số tiền này thì không phải đâu. Con chỉ muốn biếu người một lần. Người nghỉ ngơi đi.
Kiếm Thiên Phong cung kính hành lễ, rồi bước ra khỏi Thiên Ma Điện.
Ánh mắt phụ thân dõi theo hắn cho đến khi hắn khuất bóng. Chắc hẳn phụ thân đang rất bối rối.
Bởi vì phụ thân là Thiên Ma đầu tiên trong lịch sử nhận tiền tiêu vặt từ nhi tử.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
6
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
