Chương 26
Thời Buổi Này Kẻ Thức Thời Mới Là Trang Tuấn Kiệt. (2)
- Lẽ ra ta nên tự mình giải quyết chuyện này.
Vụ ám sát điều tra viên Hoàng Thiên Các lần trước đã cho thấy Ma Quân Chủ đã mua chuộc hoặc nắm được điểm yếu của Hoàng Thiên Các Chủ. Hoàng Thiên Các Chủ đã không điều tra lại cái chết của thuộc hạ mà lấp liếm cho qua chuyện. Vì vậy, Tư Mã Minh muốn tự mình giải quyết bằng lực lượng của Hoàng Thiên Các.
Bất ngờ, Kiếm Vũ Trấn lên tiếng.
- Nó nói rằng chúng ta đã đánh mất Ma Đạo.
Tư Mã Minh giật mình. Câu nói này không chỉ xúc phạm đến Thiên Ma mà còn xúc phạm đến cả Tổng Quân Sư. Nhưng thay vì tức giận, Tư Mã Minh lại cảm thấy bất an.
- Vì vậy mà ngài phái nhị công tử đi sao?
Câu nói này chẳng khác nào ‘Vì vậy mà ngài muốn giết hắn sao?’. Tư Mã Minh chưa tận mắt chứng kiến sự thay đổi của Kiếm Thiên Phong nên suy nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình.
- Nó đã nói được thì phải làm được.
Câu này trong tai Tư Mã Minh lại thành:
‘Đã láo xược thì phải chịu trách nhiệm.’
Tư Mã Minh im lặng quan sát bàn tay đang tỉ mỉ lau kiếm của Kiếm Vũ Trấn. Dù phái con trai vào chỗ chết nhưng Kiếm Vũ Trấn vẫn không hề nao núng.
- Vậy Ma Đạo đã mất … ngài định tự mình tìm lại?
- Có lẽ là vậy.
- Với những gì Kiếm công tử thể hiện gần đây, cũng đáng để kỳ vọng.
Kiếm Vũ Trấn vẫn im lặng lau kiếm. Đứng đó một lúc, Tư Mã Minh cáo từ.
- Vậy thuộc hạ có việc xin phép đi trước.
Tư Mã Minh cung kính hành lễ rồi rời đi. Đi trên tấm thảm đỏ, hắn ngoái đầu nhìn lại.
Kiếm Vũ Trấn dường như không quan tâm đến sống chết của Kiếm Vô Cực, nhưng động tác lau kiếm lại tỉ mỉ hơn bao giờ hết.
‘Chẳng lẽ … Giáo Chủ tin rằng Kiếm công tử có thể xử lý được Ma Quân Chủ?’
Lần này, tâm tư của Giáo Chủ càng khó đoán hơn mọi khi.
Tư Mã Minh tiếp tục bước đi.
Khi đến cuối tấm thảm đỏ, hắn tự kết luận.
‘Đúng vậy … Hắc Ma Kiếm cuối cùng vẫn sẽ trở về kho báu.’
* * *
Kiếm Thiên Phong và Từ Đại Long đứng ngây người nhìn căn phòng mà đám Ma Quân đã chuẩn bị.
- Thật quá đáng!
Căn phòng bụi bặm, mạng nhện giăng đầy trên trần nhà.
- Ta không hiểu. Dù Ma Quân Chủ có ủng hộ Đại công tử, nhưng Kiếm công tử đường đường là con trai Giáo Chủ mà chúng dám làm vậy?
- Trong mắt chúng, ta là kẻ thất bại trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị, sớm muộn gì cũng biến mất. Hơn nữa, thân thiết với ta còn có nguy cơ bị thanh trừng theo.
Kiếm Thiên Phong chỉ tay vào Từ Đại Long rồi làm động tác cắt cổ. Ý hắn là nếu thân thiết với hắn, Từ Đại Ling cũng sẽ bị xử lý, nhưng Từ Đại Long dường như không quan tâm lắm.
- Dù vậy thì cũng không thể làm thế này được. Dù sao cũng phải nể mặt Giáo Chủ chứ?
- Ngươi biết mà. Phụ thân ta không quan tâm đến những chuyện này. Thậm chí còn thấy thú vị nữa là khác. Còn căn phòng này chắc chắn là do tên Cao Đảng kia xúi giục.
- Tên tiểu nhân đó vẫn còn hận …
- Hắn đang tự tìm đường chết đấy. Đừng quên lời tiên tri của ta.
- Dù sao ta cũng phải dọn dẹp một chút. Công tử ra ngoài đi.
- Cùng làm đi.
- Không được.
- Sao lại không được?
Hắn cùng Từ Đại Long dọn dẹp căn phòng. Từ Đại Long có vẻ ngạc nhiên khi thấy Kiếm công tử tự tay dọn dẹp. Nếu hắn biết Kiếm công tử đã trải qua những gì trong kiếp trước, hắn sẽ hiểu rằng việc dọn dẹp này chẳng là gì cả.
Sau khi dọn dẹp xong, Từ Đại Long đi lấy chăn đệm mới.
- Công tử thật sự định ngủ ở đây?
- Ừ.
- Cho phép ta hỏi lý do được không?
- Chúng ta phải tìm ra kẻ gửi thư tố cáo. Ở đây mới có cơ hội tiếp cận chúng.
- Vậy để ta ở lại. Công tử hãy về nghỉ ngơi.
- Ngươi ngủ một mình, lỡ có tên biến thái nào lẻn vào thì sao? Biết đâu có kẻ cuồng mấy chàng trai nhỏ con thì khổ.
Hắn chỉ nói đùa, nhưng Từ Đại Long lại coi là thật.
- Vậy chúng ta cùng ngủ.
- Lỡ ta là tên biến thái thì sao?
- Ta sẽ bày tỏ lòng mình.
Tên nhạt nhẽo này nói đùa như thật khiến hắn nổi da gà.
- Ta đói rồi. Đi ăn thôi.
Khi chúng ta vừa bước ra khỏi tòa nhà, Cao Đảng Đội Trưởng, đã đứng chờ sẵn ở cửa. Tay gã vẫn còn băng bó.
Kiếm Thiên Phong giả vờ niềm nở chào hỏi.
- Cao Đội Trưởng, ăn cơm chưa? Nếu chưa thì đi cùng cho vui. Ôi, tay bị thương rồi à? Sao lại thế này?
Cao Đảng nhìn hắn như hổ đói. Dù có là kẻ thù truyền kiếp cũng không đến mức nhìn nhau ghê gớm như vậy. Cao Đảng định cảnh cáo hắn, nhưng thấy hắn giả ngây giả ngô, Cao Đảng tức đến đỏ mặt.
- Kiếm công tử, ta sẽ không quên hành động hèn hạ của ngươi.
Gã nghĩ Kiếm Thiên Phong đã đánh lén gã. Dù không đánh lén thì kết quả cũng vậy thôi, nhưng gã vẫn chưa nhận ra điều đó. Nếu không thay đổi suy nghĩ, mọi hành động gã nhắm vào Kiếm Thiên Phong đều nguy hiểm như đi trên dây.
- Ngươi nói gì vậy?
Thấy Kiếm Thiên Phong giả ngu, Cao Đảng nghiến răng ken két.
- Có kẻ cứ tưởng thân phận cao quý thì đao kiếm không thể chạm vào.
- Với cái tay đó, ngươi còn cầm nổi đao?
- Rồi sẽ biết. Ai mới là kẻ mất mạng.
Kiếm Thiên Phong vẫn cười tươi vẫy tay chào, mặc cho hắn tức tối bỏ đi.
- Công tử có khi nào hơi quá không?
- Là hắn quá đáng trước.
- Hả?
- Hắn cố tình đứng chờ để dọa ta, còn nói sẽ đâm ta nữa chứ?
- Nghĩ lại thì đúng là vậy.
- Chúng ta là người tốt, không nên bao che cho kẻ xấu. Cần phải nghiêm khắc hơn với chúng, thậm chí tàn nhẫn hơn. Đáng lẽ phải cúi đầu mà sống, vậy mà tên tiểu nhân này còn dám lên mặt ta.
Từ Đại Long gật đầu lia lịa, tỏ vẻ hoàn toàn đồng tình.
- Thấy kẻ khó ưa rồi, giờ đi ăn món ngon nhất, đắt nhất thôi.
- Vâng.
- Sao phản ứng nhạt nhẽo vậy?
- Xin lỗi, ta không thích ăn uống cho lắm.
- Ngươi còn thích gì nữa? Thôi, lần sau ta mua mì cho ngươi vậy.
- Vâng.
Từ Đại Long đúng là ăn rất ít.
Nhìn hắn bỏ thừa gần nửa đĩa thức ăn đắt tiền, Kiếm Thiên Phong quyết định lần sau sẽ mua mì cho hắn thật.
Khi trở về phòng, bọn họ sững người nhìn thứ nằm trên giường.
Hai con quạ chết.
Vẻ mặt Từ Đại Long vốn đã u ám nay càng thêm u ám.
- Lại phải đi lấy chăn đệm mới rồi.
- Trước đó, cầm cái này theo ta.
- Cầm cái này làm gì?
Hắn sải bước ra khỏi phòng và nói.
- Chúng ta cũng cần quạ chết hơn là quạ sống.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
