Chương 115
Độc Cô Niệm trúng độc!
Đan tông, đan đàn.
Phương Lâm nhìn xem Độc Cô Niệm bên kia, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ. Hắn thầm than tại sao mình lại gặp phải một nha đầu điên như vậy, còn cứ quấn lấy mình.
Trong tay của Độc Cô Niệm có ngọn lửa màu đỏ thẫm chập chờn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lâm giống như là đang nhìn một con mồi.
- Ta muốn cùng ngươi so tài về khống chế lửa!
Độc Cô Niệm dường như hoàn toàn không nhìn thấy được tình thế hết sức căng thẳng khẩn trương bên ngoài, vẫn dây dưa muốn cùng Phương Lâm tiến hành so tài lại.
Phương Lâm không có để ý tới nàng. Nha đầu này bị điên rồi.
Độc Cô Niệm thấy Phương Lâm không nói lời nào, nghiến chặt hàm răng, vỗ vào túi Cửu Cung. Một cây trường thương màu bạc phá không mà ra, lao thẳng đến chỗ Phương Lâm.
- Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ta không muốn cùng ngươi so tài, ngươi lại muốn động thủ đúng không?
Phương Lâm thấy trường thương lao tới, bị dọa cho giật nảy mình. Dưới chân hắn đạp Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, trong lúc nguy hiểm tránh được trường thương này.
Chỉ có điều trường thương này giống như có linh tính, đột nhiên chuyển hướng ở trên không trung, lại một lần nữa đuổi theo về phía Phương Lâm.
Phương Lâm bĩu môi, hẳn là không đánh không được.
Chỉ thấy Phương Lâm lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một thanh đoản kiếm. Chân hắn vận dụng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, thân hình giống như quỷ mị, không ngừng né tránh thế tấn công của trường thương kia.
Phương Lâm lợi dụng đúng cơ hội, né tránh trường thương. Đồng thời, hắn bước một bước xông lên, đoản kiếm đâm thẳng về phía Độc Cô Niệm.
Lần này, Phương Lâm chính là hoàn toàn không có lưu thủ chút nào, hoàn toàn có ý nghĩ giết chết Độc Cô Niệm.
Theo Phương Lâm xem ra, lúc này Vạn Dược môn và Đan tông đã vạch mặt. Thế cục đã thành dạng này, ngay cả môn chủ Vạn Dược môn hôm nay sợ là cũng sẽ thua ở trong tay của Đan tông, chứ đừng nói tới một người Độc Cô Niệm.
Hắn hoàn toàn không có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, Phương Lâm chính là một người hành động rất thẳng thắn như thế. Cho dù nàng đẹp như tiên nữ, nhưng cần ra tay thì vẫn phải ra tay.
Độc Cô Niệm giống như choáng váng, lập tức ngẩn người ra không nhúc nhích, ngay cả hành động trốn tránh cũng không có.
Phương Lâm thấy nàng không tránh, trong lòng càng vui vẻ. Một đao này chính là muốn lấy mạng của nàng. Nàng không tránh cũng tốt, tránh cho lão tử gặp khó khăn.
Nhưng hành động của Phương Lâm lại khiến cho rất nhiều người vẫn một mực chú ý tới bên này phải giật mình. Trong đó có cả Cổ Đạo Phong và cao thủ Đan tông.
- Dừng tay!
- Tuyệt đối không nên!
- Phương Lâm mau mau dừng tay!
Bất luận là Cổ Đạo Phong hay Nghiêm Chính Phong, hoặc là đám người Mạnh Vô Ưu đều cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía Phương Lâm gọi to.
Mà mặt của đám người Vạn Dược môn cũng là không còn chút máu. Lão giả họ Cung này bị dọa đến mức thiếu chút nữa ngồi xuống dưới đất.
Đoản kiếm của Phương Lâm dừng lại ở trước cổ của Độc Cô Niệm. Mũi kiếm thậm chí đã đâm rách lớp da trắng nõn của Độc Cô Niệm. Máu tươi từ cổ trắng như ngọc của nàng chảy xuống.
Thân thể Độc Cô Niệm lảo đảo một chút, sắc mặt lập tức xanh mét.
Phương Lâm có hơi oán trách nhìn lướt qua chỗ thạch đài. Nếu không phải là những người này bảo mình dừng tay, mình đã sớm giết chết Độc Cô Niệm này.
Chỗ thạch đài, mọi người nhìn thấy Phương Lâm dừng tay đều thở phào nhẹ nhõm. Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, lão giả họ Cung đã chảy ra mồ hôi lạnh.
Một khắc vừa rồi này, Cổ Đạo Phong cũng là bị dọa cho phát sợ. Đúng là thiếu chút nữa đã bị tiểu tử Phương Lâm này hại chết.
Nếu như hắn giết chết Độc Cô Niệm này, vậy thì đồng nghĩa với việc kết đại thù sinh tử với Độc Cô gia của Đại Huyền quốc.
Thực lực một nước của Đại Huyền quốc còn mạnh hơn Đại Càn quốc. Độc Cô gia chính là thế lực đứng đầu của Đại Huyền quốc. Tử Hà tông so sánh với Độc Cô gia, cũng kém hơn hai đẳng cấp.
Độc Cô Niệm chết ở đâu cũng được, nhưng tuyệt đối không thể chết ở Tử Hà tông, bằng không sẽ rước lấy họa lớn ngập trời.
Lão giả họ Cung nghĩ lại cũng khiếp sợ vô cùng. Nếu như Phương Lâm giết chết Độc Cô Niệm, người đầu tiên gặp nạn khẳng định là Tử Hà tông. Nhưng Vạn Dược môn hắn cũng không thoát được liên quan. Đến lúc đó Độc Cô gia tức giận, Vạn Dược môn chắc là cũng khó có thể may mắn tránh khỏi.
Thật may, một màn khiến cho người ta sợ hãi cuối cùng đã không phát sinh.
Nhưng rất nhanh, mọi người lại phát hiện điểm không hợp lí. Sắc mặt Độc Cô Niệm càng lúc càng xanh, trên trán cũng có màu đen nổi lên.
- Không tốt! Nàng trúng độc!
Lão giả họ Cung thấy vậy, trái tim vừa mới hạ xuống một chút, lại nhấc lên.
- Cổ Đạo Phong, nàng không thể chết được. Nếu không hai nhà chúng ta ai cũng trốn không thoát.
Lão giả họ Cung bị bao vây ở chính giữa thạch đài, không thể làm được gì. Hắn chỉ có thể lo lắng, lập tức chỉ có thể đối với Cổ Đạo Phong nói như thế.
Cổ Đạo Phong nhìn thoáng qua Mạnh Vô Ưu phía dưới. Mạnh Vô Ưu hiểu ý, lập tức chạy tới nơi Phương Lâm. Hắn cũng không kịp nói gì với Phương Lâm, trực tiếp qua thăm dò tình hình của Độc Cô Niệm.
Phương Lâm còn ở một bên phàn nàn:
- Ta nói này trưởng lão, các ngươi làm sao vậy? Nha đầu kia chính là một kẻ phiền phức, ta giết chết nàng, giải quyết xong hết mọi chuyện. Dù sao ngày hôm nay người của Vạn Dược môn cũng không đi ra ngoài được, giết thêm một người như nàng cũng không tính là gì̉.
Mạnh Vô Ưu tức giận nói:
- Ngươi biết nàng có thân phận gì sao? Nếu là nàng chết ở Đan tông ta, chúng ta sẽ phải đối mặt với lửa giận đến từ Độc Cô gia, ai cũng không gánh đỡ nổi.
Phương Lâm giật mình:
- Độc Cô gia? Rất lợi hại phải không? Tại sao ta không có nghe nói bên trong cảnh nội Càn quốc có thế lực như vậy?
Mạnh Vô Ưu cả giận:
- Độc Cô gia không phải là thế lực ở bên trong Càn quốc, mà thế lực đứng đầu Đại Huyền quốc. So với Tử Hà tông chúng ta, bọn họ chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Phương Lâm nghe vậy, cũng hiểu rõ. Lại nhìn về phía Độc Cô Niệm lúc này đang nằm trên mặt đất sống chết không rõ ràng, ánh mắt cũng khác thường.
- Thì ra nàng có bối cảnh lợi hại như vậy, khó tráchớn lối ương ngạnh như vậy. Chỉ là những người như vậy, bình thường đều sẽ chết sớm.
Phương Lâm khinh thường nói.
Mạnh Vô Ưu im lặng. Lúc này hắn cũng không rảnh mà để ý tới Phương Lâm. Đầu hắn chảy đầy mồ hôi, cố gắng giải độc cho Độc Cô Niệm.
Độc Cô Niệm thật sự trúng độc, hơn nữa không phải là độc bình thường. Đó là độc do Phương Lâm tự mình điều chế ra.
Phương Lâm đã bôi độc dược vào phía trên đoản kiếm này. Lúc ở bên trong Tầm Dược phong, hắn còn dùng đoản kiếm này độc chết một con cá sấu nhất biến bát trọng.
Lúc này, mặc dù Độc Cô Niệm này chỉ bị trầy một chút da, nhưng độc tính đã xâm nhập vào trong cơ thể của nàng. Bởi vậy, chẳng mấy chốc độc tính đã ngấm vào rất sâu.
Mạnh Vô Ưu không nhìn không sao. Nhưng hắn vừa xem xét, nhất thời trái tim cũng lạnh hơn nửa.
- Không ổn! Độc tính đã chạy vào tới tâm mạch. Đây là độc gì vậy? Tại sao độc tính mãnh liệt như thế ?
Trong miệng Mạnh Vô Ưu đang nói, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
- Tiểu tử thối, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lấy thuốc giải ra? Nếu như nàng chết, hậu quả khó mà tưởng tượng được!
Mạnh Vô Ưu lo lắng nói.
Phương Lâm giang tay ra:
- Ta không có thuốc giải.
Mạnh Vô Ưu thật sự hận không thể đạp Phương Lâm một cước đem hắn bay ra ngoài. Trong lòng Mạnh Vô Ưu lại càng thêm lo lắng.
Lúc này, mấy trưởng lão Vạn Dược môn cũng chạy tới. Bọn họ cũng không có thời gian tìm Phương Lâm tính sổ. Tất cả đều thi triển ra thủ đoạn để giải độc cho Độc Cô Niệm.
Chỉ là, mấy người này rất nhanh đã bi ai phát hiện, bọn họ tự nhiên không có cách nào áp chế được độc tính này. Nó đã càng lúc càng ngấm sâu.
Lúc này, gương mặt Độc Cô Niệm đã đen hẳn, hơi thở cũng chầm chậm trở nên yếu ớt. Nhìn bộ dáng của nàng, sợ rằng ngay cả thời gian một nén hương cũng khó có thể kiên trì nổi.
Mấy vị trưởng lão Vạn Dược môn đều cảm thấy mắt choáng váng. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, giống như thấy được cảnh tượng đáng sợ khi Độc Cô gia nổi giận không lâu sau đó.
1,021
20
6 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
