TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 112
Ta Muốn So Tài Lại Với Ngươi!

Đan lô nổ tung, từng mảnh vỡ bay loạn ra khắp nơi. Trong đó, có mấy khối đều là bay đến phía Độc Cô Niệm.

Nếu như bị mảnh vỡ của đan lô đánh trúng thì không chết cũng là trọng thương.

Nhưng lúc này, Độc Cô Niệm vẫn còn đần độn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cả người giống như là ngây ngẩn.

Không có ai kịp phản ứng, cũng không có người nào nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Vị trưởng lão Vạn Dược Môn kia ở gần nhất muốn xuất thủ cứu giúp, nhưng vẫn là không còn kịp.

Trong nháy mắt khi Độc Cô niệm đứng trước nguy hiểm đó, một thân ảnh như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Độc Cô Niệm, không nói lời gì, trực tiếp một tay nắm lấy tay nàng nhấc lên, sau đó nhanh chóng né qua một bên.

Độc Cô nNệm tránh được một kiếp. Mà người xuất thủ cứu giúp tự nhiên là Phương Lâm phản ứng nhanh nhất.

Ngoại trừ Phương Lâm ra, ai cũng không có cách nào tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc như vậy, cứu được Độc Cô Niệm.

Mà lúc này, những mảnh vỡ của đan lô nát vụn văng ra bốn phía. Từng mảnh đồ vật cháy đen rơi đầy trên mặt đất.

Độc Cô Niệm bị Phương Lâm xách ở trên tay giống như xách gà con, thần sắc mờ mịt một hồi lâu, vẫn không có kịp phản ứng.

Một màn này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, khiến cho không ai kịp phản ứng. Nhất là bên phía Vạn Dược môn phảng phất giống như là bị sét đánh.

Lúc này, vị trưởng lão Vạn Dược Môn kia mới đuổi tới Độc Cô Niệm, nhìn thấy Độc Cô Niệm bị Phương Lâm mang theo. Khuôn mặt hắn lộ vẻ bất thiện, khiển trách quát mắng:

-- Mau buông nàng ra!

Phương Lâm bĩu môi, tiện tay đem Độc Cô Niệm ném ra, Độc Cô Niệm bị hắn trực tiếp ném xuống đất.

- Ngươi!

Trưởng lão Vạn Dược Môn này lập tức muốn nổi giận. Nhưng lúc này, vị trưởng lão Đan Tông kia cách đó không xa cũng là đi tới gần, đành phải coi như thôi.

Sau khi Độc Cô Niệm được đỡ dậy, lúc này nàng mới từ trong sự hốt hoảng khôi phục lại bình thường. Nàng quay đầu lại nhìn những mảnh vỡ của lò luyện đan cùng với những thứ đen xì nằm rải rác trên mặt đất, trên mặt nàng hiện lên vẻ ảm đạm.

Cùng lúc đó, bên trong lò luyện đan của Phương Lâm, một luồng khói trắng dâng lên. Ngay sau đó, mùi đan hương nồng đậm chậm rãi phiêu đãng. Vừa ngửi thấy mùi, đã khiến cho người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Giờ khắc này, đông đảo đệ tử Đan Tông kích động vạn phần, nhao nhao kêu lên. Cho dù là những người trước đó đối với Phương Lâm không ôm hi vọng. Giờ phút này cũng đang thỏa thích reo hò.

Một đám trưởng lão Đan tông cũng là lộ ra nụ cười. Nhất là bọn người Mộc Yến, Mạnh Vô Ưu càng là vui vô cùng. Bọn họ còn vui hơn là bản thân mình giành được chiến thắng trong trận so tài.

Trên bệ đá, Cổ Đạo Phong cũng là lộ ra vẻ mỉm cười khó có được. Mặc dù trong lòng vẫn phức tạp như cũ. Nhưng lúc này hắn rõ ràng, mình hẳn là biểu hiện cao hứng một chút.

Trái lại, sắc mặt môn chủ Vạn Dược môn lúc này thật sự muốn liều mạng với màu của đáy nồi. Trong hai mắt hắn đầy vẻ phẫn nộ và khó tin.

- Cung môn chủ, xem ra hiện tại đã phân ra thắng bại.

Cổ Đạo Phong khẽ cười nói, hắn là cố ý nói như vậy.

Lão giả họ Cung lập tức đứng dậy, lạnh lẽo nhìn về phía Cổ Đạo Phong.

- Cổ thủ tọa thật sự là có thủ đoạn tốt. Tước đó ta liền nghe nói quý tông có một người đệ tử hiểu được cổ pháp Chấn Tam Sơn, ta vốn còn không tin. Hôm nay nhìn thấy, thật là làm cho lão phu mở rộng tầm mắt.

Lão giả họ Cung mặt mũi tràn đầy nộ khí nói.

Cổ Đạo Phong cười ha ha:

- Làm gì có làm gì có. Độc Cô Niệm của quý môn cũng là kỳ tài đan đạo khó được. Phương Lâm người này chỉ là có vận khí tốt mà thôi, không đáng để nhắc tới.

Lời này làm cho lão giả họ Cung tức giận muốn thổ huyết.

Lão giả họ Cung thật sự căm hận, thật sự tức tối, quả thực là tức muốn nổ phổi. Hắn vốn cho rằng cục diện thắng chắc, hiện tại lại hoàn toàn bị nghịch chuyển. Nếu như đổi lại thành những người khác, chắc hẳn sẽ bị tức giận đến nghẹn không thở nổi, lập tức ngất đi rồi.

Mặc dù lão giả họ Cung này không có bị đến mức tức ngất đi, nhưng là trong tim vẫn kìm nén một cỗ lửa giận, rất muốn tìm người phát tiết một phen.

Một đám đệ tử Vạn Dược Môn mờ mịt. Đối mặt với đệ tử Đan Tông vui mừng hớn hở, bọn hắn một câu đều nói không nên lời.

Thua rồi. Một trận cuối cùng Vạn Dược môn đã thua. Tuy rằng còn chưa tuyên bố kết quả cuối cùng, nhưng kẻ ngu si cũng nhìn ra được, cho dù Phương Lâm luyện ra một viên Tinh Khí đan hạ phẩm, cũng có thể thắng lợi.

Bởi vì Độc Cô Niệm ngay cả một viên đan dược hoàn chỉnh đều không luyện ra được.

Dù là Phương Lâm lấy ra một viên đan dược nát nhất bất nhập lưu cũng thắng. Dù sao cũng hơn so với một đống cặn thuốc của Độc Cô Niệm.

Kết quả như vậy, làm cho các đệ tử Vạn Dược Môn không thể nào tiếp thu được. Bọn hắn chưa từng nghĩ đến phía bên mình sẽ thua, cũng một mực rất xem thường đệ tử Đan Tông.

Nhưng bây giờ, cho không cách nào tiếp nhận kết quả này. Nhưng bọn hắn vẫn không thể không nuốt vào thất bại này.

Trong sự chú ý của vạn người, Phương Lâm đi tới trước lò luyện đan của mình, bình tĩnh mở nắp lò ra. Làn khói trắng càng nồng đậm hơn xông ra.

Đợi cho khi khói trắng tan hết, Phương Lâm lấy ra từ trong lò đan ba viên đan dược mượt mà.

Nhìn thấy ba viên đan dược này. Thần sắc Độc Cô Niệm càng thêm ảm đạm, lặng yên cúi đầu.

Mà cả đám người Vạn Dược Môn thì là nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên đem đan dược trong tay Phương Lâm vứt xuống đất, hung hăng giẫm lên vài cái.

Ba viên đan dược thành hình mượt mà. Trước tiên mặc kệ phẩm chất như thế nào, nhưng chỉ là nhìn phẩm tướng này, liền đã biết là rất khá.

Nhìn lại đống cặn thuốc màu đen xì ở phía sau Độc Cô Niệm, thật sự không cách nào so sánh được với nó. Chỉ vừa liếc mắt nhìn cũng làm đám người của Vạn Dược môn cảm thấy phiền muộn.

Lão giả Đan Tông cười cười nhận lấy đan dược, đưa đến trên bệ đá, chỉ là lão giả cũng hiểu rõ việc đã đến nước này. Đây cũng chỉ là một cái hình thức, trên thực tế trận này Đan Tông đã thắng.

Hai người Cổ Đạo Phong và lão giả họ Cung nhìn xem kia ba view đan dược, Cổ Đạo Phong còn tốt, tương đối giữ bình tĩnh, nhưng lão giả họ Cung kia lại là nhìn chằm chằm vào nó.

Ba viên đan dược Tinh Khí đan, vậy mà đều đạt được phẩm chất thượng đẳng. Mà lại phẩm tướng vô cùng tốt, không có bất kỳ tì vết gì.

Có thể nói, cho dù Độc Cô Niệm luyện chế được Tinh Khí đan, chỉ sợ cũng không có cách nào thắng được ba viên đan dược này.

Lão giả họ Cung trầm mặc không nói, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ba viên đan dược này.

Cổ Đạo Phong mỉm cười nói:

- Cung môn chủ, trận thứ ba này là đệ tử Đan Tông ta thắng, ngươi hẳn không có ý kiến gì chứ?

Lão giả họ Cung rất muốn nói lão tử có ý kiến, mà còn là ý kiến rất lớn, nhưng căn bản là nói không ra lời.

Cổ Đạo Phong thấy hắn không nói lời nànàonào, lập tức đứng dậy, cao giọng nói: "

-Trận thứ ba, Đan Tông Phương Lâm thắng!

Sau khi Cổ Đạo Phong tuyên bố kết quả, bên phía Đan Tông một mảnh reo hò, vô luận là trước kia quen biết hay không biết Phương Lâm, đều cuồng nhiệt la lên tên của Phương Lâm.

Mà vài những vốn tồn tại sự thù địch với Phương Lâm, ví dụ như đám người Đinh Tuyền Cơ, cùng với đám trưởng lão Triệu Đăng Minh, Vu Chấn đều im lặng không nói gì.

Đan Tông rốt cuộc thắng một trận, mà lại là lấy một loại ưu thế để áp đảo, đối thủ ngay cả một viên đan dược hoàn chỉnh đều không có luyện được ra, đã thua ở trong tay Phương Lâm.

Tuy rằng ở trên phương diện thi đấu, Đan tông cũng không thắng, nhưng ít ra cũng không có thua. Hai bên xem như là đánh một trận không phân thắng bại.

Cho dù là ngang tay, đối với Đan Tông mà nói cũng coi là kết quả tốt nhất. Nếu là không có Phương Lâm, sợ là ngay cả cái kết quả ngang nhau này, đều khó mà thu hoạch được.

- Không! Ta sẽ không thua! Ta muốn so tài lại với ngươi.

Đúng lúc này, Độc Cô Niệm đang thất hồn lạc phách kia đột nhiên quát to lên, giống như là điên cuồng.

1,088

19

6 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.