TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Quyển 1 - Chương 46: Quái vật thí nghiệm

Cô bạo gan hơn, khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Chẳng phải anh nói... mình có ký ức sao?"

Không hẳn là chất vấn, nhưng cô không nhịn được thôi.

Dù sao, ký ức của hắn nhiều hay ít ảnh hưởng trực tiếp đến mức độ an toàn của cô. Nếu hắn chỉ nhớ tên mình, bản chất vẫn là một Kẻ Tàn Sát, vậy thì tình cảnh của cô thực sự nguy hiểm. Dù sao, hắn cũng là một sinh vật vô cùng tàn nhẫn và khát máu.

Một khi đã rơi vào tay hắn, Tiết Ninh dù có mọc thêm tám cái chân cũng không thể thoát được.

Trần Tùng khẽ gật đầu, giọng khàn đặc: "Xin lỗi, tôi cứ tưởng..."

Hắn nhíu mày, không chút khách khí vươn tay lấy miếng thịt xào vừa gắp ra từ chảo. Thịt săn chắc, bóng nhẫy lớp dầu vàng ươm, vài vụn chiên giòn tan bắn ra thơm lừng. Hắn nuốt trọn, thịt thái miếng nhỏ không cần nhai, yết hầu khẽ động vài cái, trôi tuột xuống.

... Không nóng sao?

Thấy hắn chẳng hề nhăn mặt, Tiết Ninh mím chặt môi, coi như không thấy gì.

Đợi hắn ăn xong, Tiết Ninh định với lấy cái đĩa đi rửa, Trần Tùng lại nắm chặt không buông. Ánh mắt hắn nhìn cô lộ vẻ mong chờ tha thiết. Tiết Ninh giật mạnh, Trần Tùng buông tay, lòng bàn tay dính đầy dầu mỡ chìa ra trước mặt, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra, liếʍ láp như mèo.

Tiết Ninh bị ánh mắt của hắn nhìn đến toàn thân cứng đờ.

"Đói." Hắn nói.

Một tiếng lẩm bẩm bất mãn tràn ra từ cổ họng, hắn lặp lại: "Rất đói, vẫn muốn ăn."

Cái đuôi mảnh quấn quanh cổ hắn khẽ động đậy, vươn về phía cô. Khi chỉ còn cách cô nửa gang tay, đầu đuôi rũ xuống, chậm rãi trở về quấn quanh cổ hắn. Cái đuôi sẫm màu trượt dài trên cổ, chất nhầy nhầy nhụa uốn lượn xuống, nhỏ giọt trên bộ ngực trần vạm vỡ. Cơ ngực nổi lên cuồn cuộn, ánh dầu mật ong dưới đèn khẽ lấp lánh.

Tiết Ninh vội dời mắt, không nói một lời xào hết chỗ thịt còn lại trong tủ lạnh.

"... Ăn no rồi thì mau đi đi!"

Thịt trong tủ lạnh hết sạch, Trần Tùng còn ăn luôn cả mấy gói bánh quy nén cô mua ở cửa hàng tiện lợi. Cuối cùng Tiết Ninh cũng hiểu, hắn ăn được mọi thứ, mà dạ dày thì tốt đến kinh người, vét sạch sành sanh đồ dự trữ của cô.

Ngay lúc Trần Tùng liếʍ sạch vụn bánh trên khóe miệng, ánh mắt chuyển sang nhìn cô, Tiết Ninh liền dang hai tay, nói: "Hết rồi, chẳng còn gì để ăn nữa đâu, bị anh ăn hết cả rồi. Vậy, vậy tiếp theo anh..."

Anh nên đi chứ nhỉ?

Khóe miệng Trần Tùng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Tuy chưa no, nhưng hắn rất hài lòng. Hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Cảm ơn."

"Không có gì." Khóe miệng Tiết Ninh giật giật.

Tuy rất muốn hắn rời đi, nhưng cá nằm trên thớt thì có quyền gì mà mặc cả?

Ánh mắt cô khẽ lướt qua thân thể của vật thí nghiệm phòng 01, cơ ngực vạm vỡ, căng phồng như núi, lớp vảy nhỏ nhắn, dày đặc ôm sát lấy làn da. Cô đã từng thấy vảy của hắn dựng lên, các cạnh sắc bén như dao. Vòng eo và bụng giấu trong chiếc quần dài không biết hắn trộm ở đâu, kích cỡ rõ ràng không vừa, bó sát lấy cơ thể, hằn lên bắp chân rắn chắc…

Lòng Tiết Ninh chìm xuống đáy vực. Khi ở trong phòng thí nghiệm, cô chỉ coi hắn là đối tượng thí nghiệm, sự nguy hiểm có thể kiểm soát được. Nhưng khi vật thí nghiệm phòng 01 xuất hiện trong nhà cô, lớp bảo vệ bị phá vỡ, cô có thể mất mạng bất cứ lúc nào, điều này khiến cô vô cùng bất an.

Ánh mắt lướt qua chiếc cổ bị đuôi mảnh quấn quanh, cô bước đến mép giường, cố ý ám chỉ: "Thiết bị liên lạc của tôi đang ở trong tay anh, tôi không thể liên lạc với căn cứ nghiên cứu được. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ dấu vết của anh cho căn cứ đâu… Anh có thể yên tâm rời đi, chỗ ở của anh ở gần đây sao?"

3

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.