0 chữ
Chương 4
Quyển 1 - Chương 4: Quái vật thí nghiệm
Dòng điện từ sợi xích sắt đột ngột bao trùm toàn thân vật thí nghiệm 01. Cái đuôi kia đột nhiên duỗi thẳng, sau đó cứng đờ trên mặt đất như con cá bị đập chết, còn vật thí nghiệm thì co rúm lại, tứ chi gầy gò dài ngoẵng cuộn thành một cục, tơ máu đột ngột vỡ ra trong nhãn cầu như mạng nhện, cuồn cuộn bắn về phía Tiết Ninh.
Cô lùi lại nửa bước, tựa vào tường. Đến khi hoàn hồn mới chạy ra ngoài.
"Xin chào, cho hỏi có phải phòng bảo vệ không ạ? Tôi vừa gặp chút chuyện, bị vật thí nghiệm 01 kéo vào trong... Vâng, tôi không nói dối, tôi vẫn còn sống, tôi đã ấn nút rồi, bây giờ tôi an toàn rồi, xin các anh đến xử lý giúp tôi." Tiết Ninh cúp điện thoại, lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi thở ra một hơi, quay người rời khỏi hành lang.
Hành lang tối đen như mực tràn ngập tiếng thở dốc thô nặng của vật thí nghiệm 01, sự kinh ngạc và đau đớn mà hắn bộc lộ khi bị điện giật khiến Tiết Ninh có ảo giác rằng dường như cô đã làm tổn thương hắn.
Tiết Ninh ra sức nhắm mắt lại, không nghĩ nhiều nữa. Cổ tay bị trầy da, lại còn tiếp xúc với nước bọt của vật thí nghiệm, cô sợ mình bị nhiễm virus, phải nhanh chóng đến phòng y tế điều trị mới được.
Tiết Ninh về đến nhà khá sớm. Việc đầu tiên cô làm là lao vào nhà tắm, cọ rửa lớp chất nhờn ghê tởm trên người. Cổ tay cô hằn những vết xanh tím đậm, chưa kể da còn bị trầy xước rải rác, tất cả đều là "tác phẩm" của cái đuôi kia.
Cô mệt mỏi nhắm mắt, liếc nhìn đống quần áo bẩn vừa cởi ra, thực sự chẳng còn chút sức lực nào để giặt giũ. Thôi thì cứ vứt tạm vào góc vậy. Rời khỏi nhà vệ sinh, Tiết Ninh lảo đảo bò lên giường, vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nơi cô ở chỉ là một căn phòng trọ chừng ba chục mét vuông. Chiếc giường kê sát tường, dưới chân giường chất đầy những thùng carton ngổn ngang. Trừ diện tích của nhà vệ sinh, không gian còn lại chật chội đến ngột ngạt. Trên bức tường phía trong cùng có một ô cửa sổ nhỏ bằng tôn mỏng manh, chỉ rộng bằng hai đốt ngón tay.
Giấc ngủ của Tiết Ninh không hề yên ổn. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, hóa ra cô lại mơ về cái ngày đầu tiên cô đặt chân đến thế giới này.
Chính xác hơn, là cái ngày cô xuyên không tới đây.
Khi ấy, Tiết Ninh đang tất bật với công cuộc tìm việc, đầu tắt mặt tối chạy hết chỗ phỏng vấn này đến chỗ phỏng vấn khác sau khi vừa tốt nghiệp. Vì muốn tiết kiệm chi phí, cô chọn đi xe dù. Ai ngờ, đám xe dù lại ngang nhiên bắt khách dọc đường, trì hoãn thời gian của cô. Tiết Ninh sốt ruột, buột miệng giục tài xế vài câu, liền bị gã ta trợn mắt quát tháo, rất vô lễ. Không muốn đôi co với loại người này, Tiết Ninh định bảo gã ta thả cô xuống bất cứ đâu cũng được, ai ngờ tai họa thình lình ập đến.
Mở mắt ra lần nữa, Tiết Ninh co ro thu mình trong một góc, xung quanh toàn là người. Đầu óc cô còn đang ngập tràn những dấu hỏi chấm, thì người đàn ông đứng gần cô nhất đột nhiên co giật dữ dội. Ngay trước ánh mắt kinh hoàng của Tiết Ninh, nhãn cầu của hắn ta vỡ tung tóe, những đường gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Hắn ta phát ra những tiếng gầm gừ vô nghĩa, đột ngột xoay người, nhào về phía người gần nhất, không ai khác chính là Tiết Ninh.
Tiết Ninh hoàn toàn dựa vào bản năng để né tránh, vung chân đạp mạnh tên đàn ông vào góc tường. Chưa đợi hắn ta kịp hoàn hồn, cô giơ thứ đang nắm chặt trong tay, đâm thẳng vào lưng hắn ta. Chỗ đó giờ không thể gọi là lưng được nữa, trông như một miếng thịt bị dội nước sôi bỏng rộp, bốc lên mùi tanh tưởi nồng nặc.
Bạn trai thứ nhất -
Cô lùi lại nửa bước, tựa vào tường. Đến khi hoàn hồn mới chạy ra ngoài.
"Xin chào, cho hỏi có phải phòng bảo vệ không ạ? Tôi vừa gặp chút chuyện, bị vật thí nghiệm 01 kéo vào trong... Vâng, tôi không nói dối, tôi vẫn còn sống, tôi đã ấn nút rồi, bây giờ tôi an toàn rồi, xin các anh đến xử lý giúp tôi." Tiết Ninh cúp điện thoại, lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi thở ra một hơi, quay người rời khỏi hành lang.
Hành lang tối đen như mực tràn ngập tiếng thở dốc thô nặng của vật thí nghiệm 01, sự kinh ngạc và đau đớn mà hắn bộc lộ khi bị điện giật khiến Tiết Ninh có ảo giác rằng dường như cô đã làm tổn thương hắn.
Tiết Ninh về đến nhà khá sớm. Việc đầu tiên cô làm là lao vào nhà tắm, cọ rửa lớp chất nhờn ghê tởm trên người. Cổ tay cô hằn những vết xanh tím đậm, chưa kể da còn bị trầy xước rải rác, tất cả đều là "tác phẩm" của cái đuôi kia.
Cô mệt mỏi nhắm mắt, liếc nhìn đống quần áo bẩn vừa cởi ra, thực sự chẳng còn chút sức lực nào để giặt giũ. Thôi thì cứ vứt tạm vào góc vậy. Rời khỏi nhà vệ sinh, Tiết Ninh lảo đảo bò lên giường, vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nơi cô ở chỉ là một căn phòng trọ chừng ba chục mét vuông. Chiếc giường kê sát tường, dưới chân giường chất đầy những thùng carton ngổn ngang. Trừ diện tích của nhà vệ sinh, không gian còn lại chật chội đến ngột ngạt. Trên bức tường phía trong cùng có một ô cửa sổ nhỏ bằng tôn mỏng manh, chỉ rộng bằng hai đốt ngón tay.
Chính xác hơn, là cái ngày cô xuyên không tới đây.
Khi ấy, Tiết Ninh đang tất bật với công cuộc tìm việc, đầu tắt mặt tối chạy hết chỗ phỏng vấn này đến chỗ phỏng vấn khác sau khi vừa tốt nghiệp. Vì muốn tiết kiệm chi phí, cô chọn đi xe dù. Ai ngờ, đám xe dù lại ngang nhiên bắt khách dọc đường, trì hoãn thời gian của cô. Tiết Ninh sốt ruột, buột miệng giục tài xế vài câu, liền bị gã ta trợn mắt quát tháo, rất vô lễ. Không muốn đôi co với loại người này, Tiết Ninh định bảo gã ta thả cô xuống bất cứ đâu cũng được, ai ngờ tai họa thình lình ập đến.
Mở mắt ra lần nữa, Tiết Ninh co ro thu mình trong một góc, xung quanh toàn là người. Đầu óc cô còn đang ngập tràn những dấu hỏi chấm, thì người đàn ông đứng gần cô nhất đột nhiên co giật dữ dội. Ngay trước ánh mắt kinh hoàng của Tiết Ninh, nhãn cầu của hắn ta vỡ tung tóe, những đường gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Hắn ta phát ra những tiếng gầm gừ vô nghĩa, đột ngột xoay người, nhào về phía người gần nhất, không ai khác chính là Tiết Ninh.
Bạn trai thứ nhất -
4
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
