0 chữ
Chương 28
Quyển 1 - Chương 28: Quái vật thí nghiệm
"Đối với con người mà nói, "Kẻ Tàn Sát" rất dễ khiến tinh thần bấn loạn. Một khi tinh thần bấn loạn sẽ mất kiểm soát. Mà vật thí nghiệm lại mang gen của "Kẻ Tàn Sát", tiếp xúc lâu dài với nó cũng có khả năng bị bấn loạn."
"Vụ mất điện mà trợ lý thả vật thí nghiệm ra, chính là hậu quả của việc tinh thần bấn loạn."
Để phòng ngừa sự cố mất điện tái diễn, phòng thí nghiệm đã tiến hành kiểm tra tâm lý cho tất cả mọi người. Kết quả kiểm tra của Tiết Ninh quả nhiên có vấn đề, chỉ số lo lắng của cô cao hơn mức bình thường, nhưng không đến mức nghiêm trọng, nhà nghiên cứu bèn ép buộc cô nghỉ phép.
Tiết Ninh đành phải về nhà "dưỡng bệnh".
Nằm trên giường, vừa mở mắt ra là bức tường ẩm mốc, mí mắt Tiết Ninh khẽ giật. Đột nhiên cô giật mạnh hai bên tóc, cảm giác đau rát từ chân tóc kéo căng da đầu khiến cô hơi tỉnh táo lại. Phòng thí nghiệm bị tổn thất nặng nề chẳng liên quan gì đến cô, nhưng vấn đề là, một khi vật thí nghiệm thoát khỏi xiềng xích và tiến hành tàn sát, liệu cô có được an toàn không?
Tiết Ninh không muốn trải qua cái chết một lần nào nữa.
Nhưng căn bản là không ai nghe những lời cô nói, vậy cô có thể làm gì bây giờ?
Tiết Ninh vén rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trời vẫn sáng, không khí ẩm ướt khiến cô bực bội. Cô kéo rèm "soạt" một tiếng, trùm chăn kín đầu. Căn phòng chật hẹp, chiếc giường nhỏ xíu, đến lăn lộn cũng chẳng xong.
Càng ở, Tiết Ninh càng thấy ngột ngạt, cô quyết định ra ngoài dạo một vòng.
Cô mang theo thẻ căn cước, trong đó có chút tiền.
Khu dân cư này khác hẳn thế giới trước đây của Tiết Ninh. Chỉ có duy nhất một cửa hàng tiện lợi ọp ẹp, hàng hóa lèo tèo, chẳng có lấy một cơ sở giải trí nào. Làm việc tại Viện nghiên cứu quả là một nghề đáng ngưỡng mộ. Người khác chỉ có thể tham gia các nhiệm vụ do chính phủ ban hành, bảo trì công trình pháo đài, hoặc theo quân đội ra mặt đất dọn dẹp đám "Kẻ Tàn Sát" gần đó.
Có một công việc ổn định là điều đáng mơ ước.
Chỉ cần quan sát thần thái của những người đi ngang qua, có thể đoán được mức sống của họ. Những người có công việc ổn định, một là có kỹ năng đặc biệt, hai là công nhân sửa chữa, ba là sản xuất nhu yếu phẩm trong nhà máy của pháo đài. Dù gầy gò, ít nhất họ vẫn sạch sẽ, có chút tiền để mua sắm, chứ không phải sống lay lắt nhờ vào bữa ăn cứu tế của chính phủ.
Còn những kẻ thất nghiệp, sống bằng các nhiệm vụ chính phủ thỉnh thoảng ban hành, thường xuyên thiếu ăn, quần áo bẩn thỉu, cần phải dè chừng.
Mặc dù có quân đội duy trì trật tự, khu dân cư này lại nằm xa khu trung tâm. Chỉ khi có chuyện động trời, ảnh hưởng đến pháo đài, họ mới kịp thời can thiệp.
Tiết Ninh tránh mặt vài kẻ cố ý xích lại gần, rồi rảo bước vào cửa hàng tiện lợi duy nhất còn mở cửa.
Cô cần tiêu tiền để xoa dịu nỗi bực dọc.
Mấy món đồ ăn nhạt nhẽo trên kệ càng khiến cô khó chịu hơn. Cô tùy tiện chọn vài loại bánh quy nén đủ vị, thầm nghĩ, giá mà có mì ăn liền thì tốt. Từ khi đến đây, cô chưa nếm được món gì tươi ngon cả. Tiết Ninh hít sâu một hơi, rồi lấy thêm vài món đồ dùng cá nhân.
Thanh toán xong, cô rời đi.
Bước chân Tiết Ninh chợt khựng lại. Cô bất giác nhớ đến vẻ mặt kỳ lạ của đám nhà nghiên cứu khi nhìn mình. Họ nghi ngờ cô có vấn đề về thần kinh. Giờ đây, Tiết Ninh tự hỏi, lẽ nào mình thật sự bị điên rồi chăng?
Nếu không, tại sao cái cảm giác bị nhìn trộm quen thuộc đến rợn người lại xuất hiện lần nữa?
"Vụ mất điện mà trợ lý thả vật thí nghiệm ra, chính là hậu quả của việc tinh thần bấn loạn."
Để phòng ngừa sự cố mất điện tái diễn, phòng thí nghiệm đã tiến hành kiểm tra tâm lý cho tất cả mọi người. Kết quả kiểm tra của Tiết Ninh quả nhiên có vấn đề, chỉ số lo lắng của cô cao hơn mức bình thường, nhưng không đến mức nghiêm trọng, nhà nghiên cứu bèn ép buộc cô nghỉ phép.
Tiết Ninh đành phải về nhà "dưỡng bệnh".
Nằm trên giường, vừa mở mắt ra là bức tường ẩm mốc, mí mắt Tiết Ninh khẽ giật. Đột nhiên cô giật mạnh hai bên tóc, cảm giác đau rát từ chân tóc kéo căng da đầu khiến cô hơi tỉnh táo lại. Phòng thí nghiệm bị tổn thất nặng nề chẳng liên quan gì đến cô, nhưng vấn đề là, một khi vật thí nghiệm thoát khỏi xiềng xích và tiến hành tàn sát, liệu cô có được an toàn không?
Nhưng căn bản là không ai nghe những lời cô nói, vậy cô có thể làm gì bây giờ?
Tiết Ninh vén rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trời vẫn sáng, không khí ẩm ướt khiến cô bực bội. Cô kéo rèm "soạt" một tiếng, trùm chăn kín đầu. Căn phòng chật hẹp, chiếc giường nhỏ xíu, đến lăn lộn cũng chẳng xong.
Càng ở, Tiết Ninh càng thấy ngột ngạt, cô quyết định ra ngoài dạo một vòng.
Cô mang theo thẻ căn cước, trong đó có chút tiền.
Khu dân cư này khác hẳn thế giới trước đây của Tiết Ninh. Chỉ có duy nhất một cửa hàng tiện lợi ọp ẹp, hàng hóa lèo tèo, chẳng có lấy một cơ sở giải trí nào. Làm việc tại Viện nghiên cứu quả là một nghề đáng ngưỡng mộ. Người khác chỉ có thể tham gia các nhiệm vụ do chính phủ ban hành, bảo trì công trình pháo đài, hoặc theo quân đội ra mặt đất dọn dẹp đám "Kẻ Tàn Sát" gần đó.
Chỉ cần quan sát thần thái của những người đi ngang qua, có thể đoán được mức sống của họ. Những người có công việc ổn định, một là có kỹ năng đặc biệt, hai là công nhân sửa chữa, ba là sản xuất nhu yếu phẩm trong nhà máy của pháo đài. Dù gầy gò, ít nhất họ vẫn sạch sẽ, có chút tiền để mua sắm, chứ không phải sống lay lắt nhờ vào bữa ăn cứu tế của chính phủ.
Còn những kẻ thất nghiệp, sống bằng các nhiệm vụ chính phủ thỉnh thoảng ban hành, thường xuyên thiếu ăn, quần áo bẩn thỉu, cần phải dè chừng.
Mặc dù có quân đội duy trì trật tự, khu dân cư này lại nằm xa khu trung tâm. Chỉ khi có chuyện động trời, ảnh hưởng đến pháo đài, họ mới kịp thời can thiệp.
Tiết Ninh tránh mặt vài kẻ cố ý xích lại gần, rồi rảo bước vào cửa hàng tiện lợi duy nhất còn mở cửa.
Mấy món đồ ăn nhạt nhẽo trên kệ càng khiến cô khó chịu hơn. Cô tùy tiện chọn vài loại bánh quy nén đủ vị, thầm nghĩ, giá mà có mì ăn liền thì tốt. Từ khi đến đây, cô chưa nếm được món gì tươi ngon cả. Tiết Ninh hít sâu một hơi, rồi lấy thêm vài món đồ dùng cá nhân.
Thanh toán xong, cô rời đi.
Bước chân Tiết Ninh chợt khựng lại. Cô bất giác nhớ đến vẻ mặt kỳ lạ của đám nhà nghiên cứu khi nhìn mình. Họ nghi ngờ cô có vấn đề về thần kinh. Giờ đây, Tiết Ninh tự hỏi, lẽ nào mình thật sự bị điên rồi chăng?
Nếu không, tại sao cái cảm giác bị nhìn trộm quen thuộc đến rợn người lại xuất hiện lần nữa?
4
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
