Chương 13
Đích thân đến nhà
Loáng thoáng nhớ ra nữ tử điên đó sau này đã bệnh chết, nhưng tiểu tử đó sau này thế nào, Sở Lâm Lang lại không nhớ ra nổi.
Nàng hỏi, Tôn thị suy nghĩ một lát rồi nói: "Sau khi mẫu thân mất, đứa bé hình như được người thân tìm đến đón đi rồi thì phải. Lúc đó con còn hay chạy sang sân nhà đó, phụ thân mắng con cũng không nghe!"
Sở Lâm Lang quả thực không nhớ rõ lắm. Nhưng nàng nhớ mình từng thương hại đứa bé đó, lén đưa đồ ăn cho hắn mấy lần.
Tiếc là đối phương không biết ơn, còn hất cả bát đồ ăn lên chiếc váy mới xinh đẹp nàng khó khăn mới có được. Nàng tức đến khóc ré lên, đè đứa bé xuống đất đánh cho một trận...
Giờ nghĩ lại, đúng là quá trẻ con!
Giờ đây, cơn tức giận ngày đó đã bị thời gian nghiền nát không còn chút dấu vết, hai mẫu nữ nói chuyện phiếm không đầu không cuối, một lúc lại lạc sang chuyện khác.
Sở Lâm Lang sợ Sở Hoài Thắng hút xong thủy yên lại đến tìm nàng gây sự, nên lén dúi bạc cho mẫu thân xong liền cáo từ về trước.
Khi về đến nhà, Sở Lâm Lang nghe lão bộc quét nhà nói Đại quan nhân đã về từ sớm, bèn vội về phòng xem thử.
Thấy Chu Tùy An ngay cả quan phục cũng chưa thay, phanh áo nằm sõng soài trên giường.
Sở Lâm Lang còn chưa kịp đến gần giường đã ngửi thấy mùi rượu đã bốc lên chua loét.
Nàng thay thường phục rồi bước tới, sờ trán Chu Tùy An hỏi: “Chàng uống bao nhiêu mà say thế này, nha hoàn trong nhà cũng thật là, sao lại để chàng không thay y phục đã lên giường?”
Gò má trắng trẻo của Chu Tùy An ửng hồng, nhíu mày hé mắt, lại ngẩng chiếc cằm nhọn mang mấy phần non nớt của thiếu niên, bĩu môi hờn dỗi nói: "Ta đã cưới nương tử rồi! Cần gì người khác?"
Sở Lâm Lang cũng đã quen với tính trẻ con khi hai người ở riêng của Chu Tùy An, chỉ chiều theo ý hắn: "Vâng vâng vâng, chàng có nương tử, nô gia lập tức giúp quan nhân thay y phục!"
Chu Tùy An nhìn Sở Lâm Lang cúi mày cười nhẹ, má phơn phớt hồng, trong lòng cũng hơi xao xuyến.
Tuy hắn và Lâm Lang thành thân đã bảy năm nhưng dung mạo Lâm Lang lại không hề phai tàn trong những lo toan gia sự, ngược lại như hoa thược dược bung nở, còn đẹp hơn cả lúc hai người mới gặp.
Nhưng hơi men đã bốc lên đầu, dẫu tim thì rạo rực nhưng thân thể vẫn mềm nhũn. Hắn uể oải nắm lấy tay Sở Lâm Lang, gối đầu lên đùi nàng, đột nhiên nhớ ra người hầu nói buổi chiều nàng rời nhà, liền hỏi: "Nàng đã đi đâu vậy?"
Sở Lâm Lang biết chuyện phụ thân đến không giấu được, bèn nói ra.
Chu Tùy An nghe xong thì tỉnh rượu hơn nửa, bật ngồi dậy, trợn tròn mắt: "Sao ông ta lại đến đây!"
Nếu nói lúc nãy Chu đại nhân là chú mèo lười biếng say rượu thì bây giờ lại là chú chuột nhắt kêu chít chít dưới móng mèo.
Người mà cả đời này hắn ghét và sợ nhất chính là lão nhạc phụ gian thương chẳng coi ai ra gì kia.
Năm xưa hắn và Sở Lâm Lang tình cờ gặp gỡ, kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, lại nghe cảnh ngộ đáng thương của nàng, nhất thời lòng hào hiệp thiếu niên trỗi dậy, hành động theo cảm tính cứu được Lâm Lang sắp bị ép gả.
Nhưng chút hào khí thiếu niên đó không đủ để chống lại sự quấy nhiễu ngang ngược của Sở Hoài Thắng. Vào lúc Sở Hoài Thắng gây sự dữ dội nhất, trong lòng Chu Tùy An cũng từng nảy sinh hối hận.
Giống như lời mẫu thân hắn từng nói, dụ dỗ nữ tử nhà lành bỏ trốn, đây là chuyện vô phép tắc đến nhường nào! Nếu Sở gia làm ầm lên, danh tiếng của hắn sẽ hủy hết, làm sao qua được kỳ thi Hương?
May mà Sở Lâm Lang có bản lĩnh, cuối cùng dàn xếp ổn thỏa chuyện nhà họ Sở, đôi bên được yên ổn.
Sau đó hắn miệt mài đèn sách, ngoài việc làm rạng danh gia tộc, còn vì Lâm Lang từng nói, nếu hắn thi đỗ ra ngoài làm quan thì có thể đi thật xa, không cần phải né tránh vị nhạc phụ này nữa.
Cứ như vậy, động lực học hành khổ luyện lại tự nhiên tăng thêm mấy phần.
Chu Tùy An có được ngày hôm nay, thực ra nên đa tạ nhạc phụ đại nhân đã cho hắn động lực vô tận.
Nhưng phiền phức vốn ở tận chân trời, đột nhiên nhảy xổ đến trước mắt, hơi men lúc trước đều biến thành mồ hôi lạnh túa ra.
Sở Lâm Lang nhìn phản ứng của Chu Tùy An, trong lòng hơi chua xót.
Nàng dĩ nhiên biết phụ thân mình đã gây thêm bao nhiêu chuyện thị phi cho phu quân, vừa giúp hắn thay áo ngủ, vừa mở lời an ủi: "Chàng và thiếp thành thân đã bảy năm, ông ấy có gây sự nữa cũng vô ích. Chuyện bên đó cứ để thiếp lo liệu, lúc ông ấy về Giang Khẩu, chàng đi tiễn một lát là được."
Chu Tùy An nghe vậy mới thở phào một hơi, buồn bực nói: "Ta khuyên nàng cũng nên ít qua lại với nhà mẹ đẻ đi. Phụ thân nàng xưa nay rất mạnh miệng xin xỏ, tham lam vô độ! Bây giờ ta đang có công vụ, không đối phó nổi đâu!"
Nói xong lời này, hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó xử của Sở Lâm Lang, cảm thấy lời mình nói khiến nàng mất mặt. Hắn đưa tay vỗ nhẹ lưng Sở Lâm Lang, vội vàng chữa lời: "Nàng nói đúng, bây giờ ta không còn là A Mông đất Ngô* ngày xưa nữa, không có lý gì phải sợ ông ta! Nếu ông ta làm khó nàng... ta sẽ đứng ra gánh vác!"
*Ngô Hạ A Mông: thành ngữ chỉ người đã học hành tiến bộ, không còn như xưa.
Lời này cuối cùng cũng khiến Sở Lâm Lang nở nụ cười, chỉ dỗ dành "A Mông đất Ngô" của nàng mau ngủ để giải rượu.
Chu Tùy An uống quá nhiều, lật người nằm xuống, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Một lát nữa là đến bữa tối, Sở Lâm Lang sao có thể ngủ được? Trong lòng nàng hơi buồn bực, nhân lúc tiếng ngáy của Chu Tùy An dần nổi lên, bèn đứng dậy ra tiểu hoa viên bên cạnh đi dạo.
Lúc này là chiều tà sắp tắt nắng, gió cũng hiếm khi dịu dàng, chăm sóc hoa cỏ cũng không lạnh lẽo.
Ngôi nhà này là do Sở Lâm Lang chọn mua sau khi Chu Tùy An nhậm chức. Bởi vì bạc trong tay đều đã có sắp xếp khác, nên tiền dùng để mua nhà cửa không dư dả lắm.
Ngôi nhà này được cái ngăn nắp nhưng chiều sâu không rộng rãi, hoa viên cũng chỉ nhỏ bằng bàn tay, dựng một nhà ấm nhỏ để đặt những chậu hoa Lâm Lang vận chuyển từ phương Nam tới.
Lâm Lang thấy mặt trời sắp lặn, bèn nhấc tấm đệm cỏ trên mái nhà ấm ra, để hoa cỏ tha hồ tắm chút nắng tàn cuối cùng.
Những loài hoa cỏ này không giống nàng, dễ thích nghi với hoàn cảnh. Cây cỏ sinh ra ở vùng sông nước ấm áp vốn rất mỏng manh, chuyển đến nơi khô lạnh khổ cực này, may nhờ có bàn tay khéo léo chăm hoa của Lâm Lang, cộng thêm sự chăm sóc cẩn thận mới không bị héo úa suy tàn.
Nàng đi vào nhà ấm, nhổ cỏ dại dưới gốc hoa, nhân tiện nghe ngóng chuyện Hạ Hà dò hỏi được từ tiểu đồng của Tùy An.
"Lục điện hạ ở trên tiệc rượu nghe Đại quan nhân nhà ta trình báo thì rất vui mừng, hết lời khen ngợi hắn huệ chí linh tê*, là nhân tài có thể trọng dụng. Đại quan nhân vui mừng nên mới uống thêm mấy chén."
*Huệ chí ling tê: thông minh, tâm ý tương thông, nhạy bén.
Xem ra tin tức Sở Lâm Lang dò hỏi được đã có tác dụng, ít nhất cũng giúp Chu Tùy An giữ được thể diện trước mặt Lục điện hạ, không đến nỗi bị quy tội tắc trách lơ là nhiệm vụ.
Sở Lâm Lang nghe lời Hạ Hà, lại nghĩ đến vẻ đắc ý của Chu Tùy An lúc nàng mới vào phòng. Cuối cùng chính nàng lại là người làm hắn mất hứng, nói ra chuyện Sở Hoài Thắng đến, khiến hắn mất vui.
Nghĩ đến chuyện bà bà thúc giục nàng mau chóng nạp thiếp cho Chu Tùy An, trong lòng Sở Lâm Lang lại hơi buồn bực.
Nhưng nàng cũng thầm tự giải tỏa cho mình, đâu còn là phu thê mới cưới nữa, làm gì có nhiều tình cảm nam nữ quyến luyến như vậy? Thay vì mong phu thê cử án tề mi*, còn không bằng mong lang quân một đường thăng tiến thì thiết thực hơn.
*Cử án tề mi: thành ngữ chỉ vợ chồng tôn trọng nhau như khách.
Chu Tùy An từng nói, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thăng chức, rời khỏi nơi Liên Châu quỷ quái này.
Đến lúc đó, những chậu hoa cỏ này của nàng cũng không cần phải co rúm trong nhà ấm đơn sơ, có thể thỏa sức bung nở dưới ánh mặt trời... Đến nơi khí hậu ôn hòa, biết đâu thân thể nàng cũng có thể được điều dưỡng, giống như lời bói toán, tạo thành hai chữ "hảo".
Đang nghĩ như vậy, phía trước đột nhiên có người đến báo, nói là Thiếu sư Tư Đồ đại nhân của Lục điện hạ đến bái kiến Chu đại nhân.
Tiệc rượu vừa mới tan, sao Tư Đồ Thịnh lại đuổi theo đến tận phủ rồi? Chắc chắn là có những lời không tiện nói trên bàn rượu, nhất định phải nói riêng.
Nàng không khỏi có chút thấp thỏm, nghi ngờ người này đến để gây chuyện thị phi, nên nàng suy nghĩ một lát rồi nói với tiểu đồng truyền lời: "Đại quan nhân say quá rồi, ngươi cứ nói với Tư Đồ đại nhân, hỏi xem có thể để ngày mai được không?"
Tiểu đồng nghe xong quay người đi báo lại. Không ngờ hắn còn chưa ra khỏi hoa viên, Tư Đồ Thịnh đã đứng ở cửa hoa viên.
Sở Lâm Lang vừa ngẩng đầu lên, đã chạm phải ánh mắt Tư Đồ Thịnh.
Nam tử này vẫn một thân áo trắng áo choàng đen đã cũ, nhưng dáng dấp của hắn rất tốt, khiến những bộ y phục bình thường này toát lên khí chất thanh nhã đặc biệt.
Người không biết rõ thật sự sẽ tưởng hắn là một thư sinh yếu đuối. Lúc này, ánh chiều vàng rực rọi lên mày mắt Tư Đồ Thịnh khiến Sở Lâm Lang hơi không nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Hóa ra phủ đệ quá nhỏ, Tư Đồ Thịnh trong lúc chờ đợi tùy ý rẽ một cái liền đến dưới tường hoa viên, vừa hay nghe thấy lời Sở Lâm Lang dặn dò tiểu đồng.
Hắn dứt khoát đến gần hơn, tránh cho tiểu đồng phải nói lời đuổi khách.
Thấy Tư Đồ Thịnh dáng vẻ ôn văn nhã nhặn đứng ở chỗ hoa viên, Sở Lâm Lang vội vàng đứng dậy ra khỏi nhà ấm, hành lễ với hắn.
Tư Đồ Thịnh đầu tiên hỏi thăm tình hình say rượu của Chu Tùy An, sau đó thong thả bước đến trước nhà ấm, nhìn ngắm những chậu hoa Sở Lâm Lang trồng.
Hầu hạ Lục điện hạ làm việc đáng lẽ phải trăm công nghìn việc nhưng vị Tư Đồ tiên sinh này lại có dáng vẻ rảnh rỗi đến phát ngán, đi mấy vòng trong nhà ấm nhỏ bằng bàn tay, ung dung ngắm hoa, mãi không chịu đi.
Sở Lâm Lang không thăm dò được ý tứ của hắn, lại không tiện đuổi khách thẳng thừng, bèn hỏi: "Tư Đồ tiên sinh có muốn vào sảnh uống một chén trà không?"
Vốn tưởng Thiếu sư đại nhân sẽ từ chối, không ngờ hắn lại vui vẻ gật đầu, khoát tay mời Sở phu nhân đi trước dẫn đường.
Nếu vị này đã không khách sáo như vậy, Sở Lâm Lang cũng đành phải mời hắn vào phòng khách uống một chén trà nhạt.
Khách quý sửa lại ống tay áo rộng ngồi xuống, cùng với hơi trà nóng bốc lên là sự ngượng ngùng khi chủ khách mãi không nói lời nào.
Sở Lâm Lang trong những dịp xã giao rất ít khi bị rơi vào tình huống im lặng khó xử. Nhưng khi đối mặt với vị Thiếu sư của hoàng tử có tướng mạo anh tuấn, nói giọng kinh thành, đã từng nắm được điểm yếu của nàng này, Sở Lâm Lang thật không biết nên nói chuyện gì cho thỏa đáng.
Nghĩ đến việc hắn không chịu nhận lễ của mình, Sở Lâm Lang hoài nghi hắn sợ bị người ta bàn tán nên đích thân đến nhà nhận bạc.
Nhưng vừa mở miệng dò hỏi vài câu, Tư Đồ Thịnh liền lên tiếng ngắt lời: "Phu nhân không phải đã giải thích rồi sao, đó chỉ là vài dòng bút thử vô thưởng vô phạt của phụ nhân thôi? Nếu đã như vậy, phu nhân cần gì phải hối lộ tại hạ?... Chuyện này cứ coi như... nuốt vào trong bụng rồi."
Cái gì gọi là "cứ coi như", nàng thật sự đã nuốt vào bụng rồi!
Sở Lâm Lang không ngờ hắn lại giơ cao đánh khẽ như vậy, tất nhiên là vô cùng cảm kích, biết điều không nhắc lại nữa.
Cân nhắc một chút, Sở Lâm Lang quyết định chọn vài chuyện phiếm vô thưởng vô phạt, để khách quý yên ổn uống một chén trà, rồi xem hắn có biết ý mà rời đi không.
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang nhận lấy một đĩa bánh hạt dẻ từ tay nha hoàn, cười hỏi: "Thiếu sư đang độ phong hoa chính mậu, không biết tôn phu nhân có phẩm hạnh dung mạo thế nào, lại là thiên kim nhà nào?"
*Phong hoa chính mậu: tuổi trẻ tài cao, phong độ rạng ngời.
Tư Đồ Thịnh đưa ngón tay thon dài ra, lựa một chút trong đĩa, chọn một cái bánh hơi hở nhân, lơ đãng nói: "Tại hạ vẫn chưa cưới thê tử."
Điều này lại ngoài dự liệu của Sở Lâm Lang. Tư Đồ Thịnh trông rất tuấn mỹ, tuy không phải quan to quyền quý gì nhưng hắn ở nơi kinh thành phồn hoa phú quý, so với trên thì không bằng nhưng so với dưới thì thừa thãi, sao vẫn còn độc thân?
Vốn dĩ chủ đề này kéo dài ra thì vô tận, có thể từ phu nhân nói sang con cái, rồi từ cách nuôi dạy con cái nói chuyện một cách an toàn cho đến khi Tư Đồ đại nhân uống trà no bụng.
Nhưng Tư Đồ Thịnh chỉ một câu nói đã chặn đứng chủ đề an toàn như vậy.
11
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
