0 chữ
Chương 8
Chương 8
Sờ vào rồi, cái gì cũng có thể thỏa mãn?
Chẳng lẽ Nhạn Nam Phi thực sự có hứng thú với sở thích đặc biệt của hồ ly?
Thẩm Tinh Độ không nhịn được suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng thấy lệch lạc. Lúc này lại nghe Nhạn Nam Phi nói tiếp.
"Chỉ là phải đợi thêm hai ngày nữa.
Ta và phụ thân ngươi trong triều cũng không quá thân thiết, tùy tiện đến cửa sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Hai ngày nữa sẽ có lý do chính đáng để ta tới phủ Thái Phó."
Hắn nói có lý, nhưng Thẩm Tinh Độ đâu phải tiểu thư khuê các dễ bị lừa gạt. Với địa vị hiện tại của Nhạn Nam Phi trong triều, đến phủ Thái Phó vốn nên được nghênh đón trọng thể.
Hắn rõ ràng chỉ muốn nhân cơ hội kiểm tra thân thể nàng, tiện thể lấy lại ấn giám, cần gì phải bày đặt lý do.
Nàng không tin hắn thực lòng muốn đưa mình đi, lại còn phải chờ đến hai ngày.
"Nên đi ngủ thôi. Phúc Phúc trốn đông trốn tây mấy ngày nay chắc cũng mệt lắm rồi. Ngươi cũng nên nghỉ ngơi mới phải."
Đang suy nghĩ thì Thẩm Tinh Độ bất ngờ bị ôm vào lòng, vừa nhận ra Nhạn Nam Phi định bế nàng về phòng ngủ thì giãy giụa hô lên.
"Ngươi làm gì đấy? Muốn ngủ thì đi ngủ, ôm ta làm gì? Ta không đi!"
Nhạn Nam Phi không thèm để ý, một bước cũng không dừng, trực tiếp bế nàng đặt lên giường, còn nhét vào trong chăn. Rồi bắt đầu thay y phục ngủ.
"Ôm ngươi tất nhiên là để ngủ rồi. Vì tìm ngươi, hai ngày nay ta chưa chợp mắt lấy một lần."
"Ngươi muốn tìm là Phúc Phúc! Ta đâu phải hồ ly của ngươi!"
Thẩm Tinh Độ cố gắng chui đầu ra khỏi chăn, vừa mới ngóc lên đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng chết lặng.
Bờ vai rộng, eo thon, làn da màu đồng rắn rỏi, cơ bắp rắn chắc với những vết sẹo loang lổ sau lưng… Hắn đang cúi đầu buộc dây áo ngủ.
Sao tay hắn lại… vụng về thế kia?
Chỉ có hai dải dây lưng mà buộc mãi không xong. Nếu không phải móng vuốt của nàng đang là của hồ ly, nàng thật muốn đưa tay giúp một tay cho rồi!
Đây là lần đầu nàng thấy một cảnh thế này. Đến khi nhận ra mình nhìn quá lâu, vội vàng cụp mắt, rồi rụt đầu trở lại trong chăn.
Qua lớp chăn, nàng rầu rĩ lên tiếng.
"Nhạn tướng quân, xin tự trọng!
Tuy hiện giờ ta là hồ ly, nhưng dù sao cũng là tiểu thư chưa xuất giá, sao có thể ngủ chung giường với nam nhân xa lạ?
Còn thể thống gì nữa? Sau này ta biết sống sao đây?"
Nhạn Nam Phi không đáp, chỉ vén chăn chui vào.
Hơi thở nam nhân phả ngay bên tai, l*иg ngực nóng rực áp sát vào nàng.
Nàng định giãy khỏi, nhưng ba đầu sáu tay cũng không thoát khỏi vòng tay dài rộng của hắn, bị kéo lại ôm chặt vào lòng.
Thẩm Tinh Độ đỏ mặt, ngước mắt nhìn hắn tên nam nhân chẳng biết lý lẽ này. Nhưng Nhạn Nam Phi đã mơ mơ màng màng, lẩm bẩm bên tai nàng.
"Ngươi tưởng ta vì sao phải tìm Phúc Phúc bằng được?
Không có nó, ta không ngủ nổi.
Giờ đành lấy ngươi thay thế.
Chờ ngươi biến lại, ngươi không nói, ta không nói, sẽ không ai biết đâu.
Đừng làm rộn nữa, ta buồn ngủ quá rồi."
Quá gần!
Hắn cứ vậy mà ngủ thật!
Chẳng lẽ Nhạn Nam Phi thực sự có hứng thú với sở thích đặc biệt của hồ ly?
Thẩm Tinh Độ không nhịn được suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng thấy lệch lạc. Lúc này lại nghe Nhạn Nam Phi nói tiếp.
"Chỉ là phải đợi thêm hai ngày nữa.
Ta và phụ thân ngươi trong triều cũng không quá thân thiết, tùy tiện đến cửa sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Hai ngày nữa sẽ có lý do chính đáng để ta tới phủ Thái Phó."
Hắn nói có lý, nhưng Thẩm Tinh Độ đâu phải tiểu thư khuê các dễ bị lừa gạt. Với địa vị hiện tại của Nhạn Nam Phi trong triều, đến phủ Thái Phó vốn nên được nghênh đón trọng thể.
Hắn rõ ràng chỉ muốn nhân cơ hội kiểm tra thân thể nàng, tiện thể lấy lại ấn giám, cần gì phải bày đặt lý do.
Nàng không tin hắn thực lòng muốn đưa mình đi, lại còn phải chờ đến hai ngày.
Đang suy nghĩ thì Thẩm Tinh Độ bất ngờ bị ôm vào lòng, vừa nhận ra Nhạn Nam Phi định bế nàng về phòng ngủ thì giãy giụa hô lên.
"Ngươi làm gì đấy? Muốn ngủ thì đi ngủ, ôm ta làm gì? Ta không đi!"
Nhạn Nam Phi không thèm để ý, một bước cũng không dừng, trực tiếp bế nàng đặt lên giường, còn nhét vào trong chăn. Rồi bắt đầu thay y phục ngủ.
"Ôm ngươi tất nhiên là để ngủ rồi. Vì tìm ngươi, hai ngày nay ta chưa chợp mắt lấy một lần."
"Ngươi muốn tìm là Phúc Phúc! Ta đâu phải hồ ly của ngươi!"
Thẩm Tinh Độ cố gắng chui đầu ra khỏi chăn, vừa mới ngóc lên đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng chết lặng.
Bờ vai rộng, eo thon, làn da màu đồng rắn rỏi, cơ bắp rắn chắc với những vết sẹo loang lổ sau lưng… Hắn đang cúi đầu buộc dây áo ngủ.
Chỉ có hai dải dây lưng mà buộc mãi không xong. Nếu không phải móng vuốt của nàng đang là của hồ ly, nàng thật muốn đưa tay giúp một tay cho rồi!
Đây là lần đầu nàng thấy một cảnh thế này. Đến khi nhận ra mình nhìn quá lâu, vội vàng cụp mắt, rồi rụt đầu trở lại trong chăn.
Qua lớp chăn, nàng rầu rĩ lên tiếng.
"Nhạn tướng quân, xin tự trọng!
Tuy hiện giờ ta là hồ ly, nhưng dù sao cũng là tiểu thư chưa xuất giá, sao có thể ngủ chung giường với nam nhân xa lạ?
Còn thể thống gì nữa? Sau này ta biết sống sao đây?"
Nhạn Nam Phi không đáp, chỉ vén chăn chui vào.
Hơi thở nam nhân phả ngay bên tai, l*иg ngực nóng rực áp sát vào nàng.
Nàng định giãy khỏi, nhưng ba đầu sáu tay cũng không thoát khỏi vòng tay dài rộng của hắn, bị kéo lại ôm chặt vào lòng.
"Ngươi tưởng ta vì sao phải tìm Phúc Phúc bằng được?
Không có nó, ta không ngủ nổi.
Giờ đành lấy ngươi thay thế.
Chờ ngươi biến lại, ngươi không nói, ta không nói, sẽ không ai biết đâu.
Đừng làm rộn nữa, ta buồn ngủ quá rồi."
Quá gần!
Hắn cứ vậy mà ngủ thật!
5
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
