0 chữ
Chương 50
Chương 50
Lời vừa nói ra, nàng chợt nhận ra mình đã vượt quá giới hạn.
Hiện tại nàng không còn là Hồ Ly của hắn, Nhạn Nam Phi cũng không có lý do gì để giúp nàng nữa.
Nhưng may thay, hắn không hề do dự, dường như đã sớm quyết định từ trước. Hắn bình thản nói:
"Sáng mai chắc chắn sẽ có người đến gây phiền phức cho ngươi.
Đừng sợ. Tối nay ta sẽ tìm cách điều tra rõ chuyện này.
Nhớ kỹ, tuyệt đối không được thừa nhận bất cứ điều gì."
Thẩm Tinh Độ gật đầu, sau đó đưa Phúc Phúc trả lại cho hắn.
Phúc Phúc tuy còn bị thương một chân, nhưng không đợi Nhạn Nam Phi ôm lấy, đã tự mình nhảy phốc lên vai hắn, ba chân kiêu hãnh như thường.
Thẩm Tinh Độ nhìn mà đỏ mặt.
Thì ra khi còn là Hồ Ly, nàng yếu đuối đến vậy, lần nào cũng đòi Nhạn Nam Phi ôm vào lòng.
Tướng quân người ta có Hồ Ly, thì là đứng hiên ngang trên vai kia kìa!
Câu hỏi vừa rồi vẫn lởn vởn trong lòng nàng như một con thỏ nghịch ngợm, nhảy loạn khiến tim nàng loạn nhịp.
Trong lúc nàng đang do dự không biết có nên hỏi tiếp hay không.
Phúc Phúc lại nghịch ngợm dùng đuôi phẩy qua má Nhạn Nam Phi, vài sợi lông hồ ly vướng lên mặt hắn.
Thẩm Tinh Độ vội đưa tay tới định giúp hắn gỡ xuống.
Lại bị một bàn tay ấm áp khác chụp lấy tay nàng.
A! Thẩm Tinh Độ lập tức xấu hổ, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn sẽ không nghĩ nàng định... sàm sỡ hắn đấy chứ!?
Nàng cực kỳ hối hận, dù có muốn giúp hắn lấy lông hồ ly cũng không đến lượt nàng ra tay!
Nói nàng có ý đồ xấu... cũng không oan!
Nàng cố rút tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt, không cách nào thoát được.
Thẩm Tinh Độ cuống lên, vội vàng phân bua:
"Tướng quân, ta không phải..."
Nhạn Nam Phi nhìn nàng, ánh mắt sâu không lường được, khẽ cười:
"Gan lớn rồi đấy?
Tỉnh lại cũng dám đưa tay sờ ta?"
Hóa ra... Nhạn Nam Phi hôm đó căn bản không ngủ!
Thẩm Tinh Độ kinh hãi đến mức trừng mắt, lắp bắp nói không thành lời.
"Ta... không phải... không cố ý...
Tại vì... ngươi đẹp quá!"
Nàng muốn đập đầu vào tường luôn cho rồi! Sao lại đi khen hắn đẹp trong lúc này!?
Chẳng phải càng giống đang tán tỉnh người ta hơn sao!?
Thẩm Tinh Độ cố nuốt nước mắt vào trong, kiềm chế cảm xúc. Nhưng trong lòng lại bắt đầu oán trách:
"Lúc đó ngươi giả vờ ngủ làm gì chứ!
Không đúng!
Lúc đó ta chỉ là Hồ Ly! Ta muốn sờ ai thì sờ, chẳng tính là gì cả!"
Nếu còn chút lý trí, nàng đã biết lời này nghe vô lý đến mức nào.
Tiếc rằng lúc này, nàng hoàn toàn mất kiểm soát.
Tệ hơn nữa, một giây sau, tay nàng lại thật sự chạm vào mặt Nhạn Nam Phi — lần này là bằng chính bàn tay người!
Làn da ấm áp, chân thực của một người đàn ông!
Nhạn Nam Phi vẫn giữ nụ cười trên môi:
"Vậy... lần này tính là gì?"
Thẩm Tinh Độ càng thêm bối rối, tức đến mức thở hổn hển:
"Không tính! Không tính!
Là ngươi ép ta sờ!"
Tim nàng đập loạn, hơi thở trở nên dồn dập.
Cảm giác này... quen thuộc quá.
Giống như cái đêm hôm đó!
Nàng chợt nhớ lại cảnh tượng cuối cùng hôm ấy — Đỗ Nhược Lam ngả vào lòng Nhạn Nam Phi, giọng nói mềm mại như nũng nịu quyến rũ.
Hương thơm từ nàng ta khiến đầu óc Thẩm Tinh Độ choáng váng.
Lẽ nào... Nhạn Nam Phi cũng cho rằng nàng giống Đỗ Nhược Lam, đang cố tình quyến rũ hắn?
Lẽ nào hắn cũng giống Lục Thiệu, khinh thường nàng?
Cho rằng nàng chỉ là một con Hồ Ly chỉ có vẻ ngoài?
Nỗi nghẹn ngào trào lên. Thẩm Tinh Độ cảm thấy mình sắp ngã quỵ, không đứng vững nữa, vô thức đổ vào lòng Nhạn Nam Phi.
Vòng tay hắn thật ấm, thật dịu dàng. Nàng không còn mở nổi mắt nữa.
"Nhạn Nam Phi... cứu ta..."
---
Thẩm Tinh Độ bỗng bật dậy từ trong cơn ác mộng.
Trước mặt nàng là gương mặt Nhạn Nam Phi, gần đến mức mũi chạm mũi.
Gương mặt tuấn tú ấy gần sát trước mắt, đến mức từng lỗ chân lông cũng thấy rõ!
Thẩm Tinh Độ hoảng hốt đưa tay đẩy hắn ra — nhưng chẳng hề lay chuyển hắn chút nào, trái lại nàng bị đẩy văng ra xa.
Trời ạ!
Tay nàng... lại đầy lông!
Nàng... lại biến thành Hồ Ly rồi!
Thẩm Tinh Độ hoảng loạn giơ móng vuốt lên lay lay người Nhạn Nam Phi:
"Nhạn tướng quân! Nhạn tướng quân!
Ngươi mau tỉnh lại!
Là ta đây! Ta lại biến thành Hồ Ly rồi!"
Thẩm Tinh Độ lo đến mức suýt khóc, lại bị Nhạn Nam Phi kéo mạnh trở về giường, nhét vào trong chăn.
Hắn vẫn chưa mở mắt, miệng còn lầm bầm:
“Đừng làm phiền! Để ta ngủ thêm chút nữa.
Vì ngươi mà ta mất ngủ cả đêm, sớm muộn gì cũng chết trên người ngươi mất!”
Vừa nói vừa dụi đầu vào ngực Thẩm Tinh Độ, ngủ tiếp luôn.
Thẩm Tinh Độ bị buộc phải ôm lấy đầu Nhạn Nam Phi, cả người cứng đờ.
Tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn, ngàn vạn ủy khuất, nhưng lại không thể nào lấn át được cảm giác rung động đang dâng lên từ đáy lòng.
Nàng và Lục Thiệu là thanh mai trúc mã mười năm, nhưng chưa từng có tiếp xúc vượt khuôn như thế này.
Tình cảm dù sâu đến đâu cũng chỉ dám giữ trong lễ nghĩa, đến cả thư tình cũng không dám viết rõ ràng.
Dù thân thể này là của Phúc Phúc, nhưng hơi ấm trong ngực này, cảm giác bàn tay đang ôm lấy, tất cả đều là của Thẩm Tinh Độ!
Thẩm Tinh Độ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngơ ngác ôm lấy Nhạn Nam Phi.
Nhạn Nam Phi khẽ khàng nắm lấy tay Thẩm Tinh Độ dính son môi, không cho nàng chạm vào chăn gối nữa...
Hiện tại nàng không còn là Hồ Ly của hắn, Nhạn Nam Phi cũng không có lý do gì để giúp nàng nữa.
Nhưng may thay, hắn không hề do dự, dường như đã sớm quyết định từ trước. Hắn bình thản nói:
"Sáng mai chắc chắn sẽ có người đến gây phiền phức cho ngươi.
Đừng sợ. Tối nay ta sẽ tìm cách điều tra rõ chuyện này.
Nhớ kỹ, tuyệt đối không được thừa nhận bất cứ điều gì."
Thẩm Tinh Độ gật đầu, sau đó đưa Phúc Phúc trả lại cho hắn.
Phúc Phúc tuy còn bị thương một chân, nhưng không đợi Nhạn Nam Phi ôm lấy, đã tự mình nhảy phốc lên vai hắn, ba chân kiêu hãnh như thường.
Thẩm Tinh Độ nhìn mà đỏ mặt.
Thì ra khi còn là Hồ Ly, nàng yếu đuối đến vậy, lần nào cũng đòi Nhạn Nam Phi ôm vào lòng.
Tướng quân người ta có Hồ Ly, thì là đứng hiên ngang trên vai kia kìa!
Trong lúc nàng đang do dự không biết có nên hỏi tiếp hay không.
Phúc Phúc lại nghịch ngợm dùng đuôi phẩy qua má Nhạn Nam Phi, vài sợi lông hồ ly vướng lên mặt hắn.
Thẩm Tinh Độ vội đưa tay tới định giúp hắn gỡ xuống.
Lại bị một bàn tay ấm áp khác chụp lấy tay nàng.
A! Thẩm Tinh Độ lập tức xấu hổ, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn sẽ không nghĩ nàng định... sàm sỡ hắn đấy chứ!?
Nàng cực kỳ hối hận, dù có muốn giúp hắn lấy lông hồ ly cũng không đến lượt nàng ra tay!
Nói nàng có ý đồ xấu... cũng không oan!
Nàng cố rút tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt, không cách nào thoát được.
Thẩm Tinh Độ cuống lên, vội vàng phân bua:
"Tướng quân, ta không phải..."
Nhạn Nam Phi nhìn nàng, ánh mắt sâu không lường được, khẽ cười:
Tỉnh lại cũng dám đưa tay sờ ta?"
Hóa ra... Nhạn Nam Phi hôm đó căn bản không ngủ!
Thẩm Tinh Độ kinh hãi đến mức trừng mắt, lắp bắp nói không thành lời.
"Ta... không phải... không cố ý...
Tại vì... ngươi đẹp quá!"
Nàng muốn đập đầu vào tường luôn cho rồi! Sao lại đi khen hắn đẹp trong lúc này!?
Chẳng phải càng giống đang tán tỉnh người ta hơn sao!?
Thẩm Tinh Độ cố nuốt nước mắt vào trong, kiềm chế cảm xúc. Nhưng trong lòng lại bắt đầu oán trách:
"Lúc đó ngươi giả vờ ngủ làm gì chứ!
Không đúng!
Lúc đó ta chỉ là Hồ Ly! Ta muốn sờ ai thì sờ, chẳng tính là gì cả!"
Nếu còn chút lý trí, nàng đã biết lời này nghe vô lý đến mức nào.
Tiếc rằng lúc này, nàng hoàn toàn mất kiểm soát.
Tệ hơn nữa, một giây sau, tay nàng lại thật sự chạm vào mặt Nhạn Nam Phi — lần này là bằng chính bàn tay người!
Nhạn Nam Phi vẫn giữ nụ cười trên môi:
"Vậy... lần này tính là gì?"
Thẩm Tinh Độ càng thêm bối rối, tức đến mức thở hổn hển:
"Không tính! Không tính!
Là ngươi ép ta sờ!"
Tim nàng đập loạn, hơi thở trở nên dồn dập.
Cảm giác này... quen thuộc quá.
Giống như cái đêm hôm đó!
Nàng chợt nhớ lại cảnh tượng cuối cùng hôm ấy — Đỗ Nhược Lam ngả vào lòng Nhạn Nam Phi, giọng nói mềm mại như nũng nịu quyến rũ.
Hương thơm từ nàng ta khiến đầu óc Thẩm Tinh Độ choáng váng.
Lẽ nào... Nhạn Nam Phi cũng cho rằng nàng giống Đỗ Nhược Lam, đang cố tình quyến rũ hắn?
Lẽ nào hắn cũng giống Lục Thiệu, khinh thường nàng?
Cho rằng nàng chỉ là một con Hồ Ly chỉ có vẻ ngoài?
Nỗi nghẹn ngào trào lên. Thẩm Tinh Độ cảm thấy mình sắp ngã quỵ, không đứng vững nữa, vô thức đổ vào lòng Nhạn Nam Phi.
Vòng tay hắn thật ấm, thật dịu dàng. Nàng không còn mở nổi mắt nữa.
"Nhạn Nam Phi... cứu ta..."
---
Thẩm Tinh Độ bỗng bật dậy từ trong cơn ác mộng.
Trước mặt nàng là gương mặt Nhạn Nam Phi, gần đến mức mũi chạm mũi.
Gương mặt tuấn tú ấy gần sát trước mắt, đến mức từng lỗ chân lông cũng thấy rõ!
Thẩm Tinh Độ hoảng hốt đưa tay đẩy hắn ra — nhưng chẳng hề lay chuyển hắn chút nào, trái lại nàng bị đẩy văng ra xa.
Trời ạ!
Tay nàng... lại đầy lông!
Nàng... lại biến thành Hồ Ly rồi!
Thẩm Tinh Độ hoảng loạn giơ móng vuốt lên lay lay người Nhạn Nam Phi:
"Nhạn tướng quân! Nhạn tướng quân!
Ngươi mau tỉnh lại!
Là ta đây! Ta lại biến thành Hồ Ly rồi!"
Thẩm Tinh Độ lo đến mức suýt khóc, lại bị Nhạn Nam Phi kéo mạnh trở về giường, nhét vào trong chăn.
Hắn vẫn chưa mở mắt, miệng còn lầm bầm:
“Đừng làm phiền! Để ta ngủ thêm chút nữa.
Vì ngươi mà ta mất ngủ cả đêm, sớm muộn gì cũng chết trên người ngươi mất!”
Vừa nói vừa dụi đầu vào ngực Thẩm Tinh Độ, ngủ tiếp luôn.
Thẩm Tinh Độ bị buộc phải ôm lấy đầu Nhạn Nam Phi, cả người cứng đờ.
Tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn, ngàn vạn ủy khuất, nhưng lại không thể nào lấn át được cảm giác rung động đang dâng lên từ đáy lòng.
Nàng và Lục Thiệu là thanh mai trúc mã mười năm, nhưng chưa từng có tiếp xúc vượt khuôn như thế này.
Tình cảm dù sâu đến đâu cũng chỉ dám giữ trong lễ nghĩa, đến cả thư tình cũng không dám viết rõ ràng.
Dù thân thể này là của Phúc Phúc, nhưng hơi ấm trong ngực này, cảm giác bàn tay đang ôm lấy, tất cả đều là của Thẩm Tinh Độ!
Thẩm Tinh Độ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngơ ngác ôm lấy Nhạn Nam Phi.
Nhạn Nam Phi khẽ khàng nắm lấy tay Thẩm Tinh Độ dính son môi, không cho nàng chạm vào chăn gối nữa...
11
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
