0 chữ
Chương 43
Chương 43
Ông tự thôi miên chính mình, có lẽ chuyện này chẳng liên quan đến Tinh Độ, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nửa tháng trước, Tinh Độ đã sắp chết vì bệnh, ông cho người mời thái y nhưng không ai đến, đích thân đi mời cũng vô ích.
Ông cũng chỉ vì muốn vãn hồi tổn thất mà đồng ý để Lục Thiệu cưới con gái mình làm thϊếp, hoặc gả cho thương nhân đổi lấy chút tài vật. Tất cả... cũng chỉ là vì cái gọi là "lợi ích".
Nhưng những điều này, Tinh Độ chưa bao giờ biết. Nàng vẫn mơ mơ màng màng, không rõ chân tướng.
Thẩm thái phó cố trấn định, không thể loạn.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, ông nhìn Lục Thiệu, nhẹ giọng:
"Lục nhị thiếu, ngươi theo ta, ta có lời muốn nói riêng."
…
Thẩm Tinh Độ sau khi an ủi Hoàng thượng xong, lập tức bị một đám cung nữ vây quanh, đo eo đo tay, búi tóc, cài trâm ngọc, mặc cung y rườm rà, đi vài bước liền đinh tai nhức óc. Cả buổi chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Tới chạng vạng, khắp nội cung đã sáng đèn, một biển ánh sáng đỏ hồng lung linh soi rọi cả hoàng cung.
Thẩm Tinh Độ từ sau một khung cửa nhỏ len lén nhìn ra bên ngoài. Đám quan viên và gia quyến đã lần lượt tiến vào.
Trong đám người, có một ánh mắt thâm trầm hướng về phía nàng – là Nhạn Nam Phi.
Lần đầu tiên, nàng nhìn hắn bằng chính đôi mắt mình.
Chỉ vài canh giờ không gặp, vậy mà nàng cảm thấy như đã xa cách cả một đời.
Đêm qua nàng còn nằm trong lòng hắn, cọ cọ như mèo nhỏ, vừa ăn vừa làm nũng, thoả mãn đến mức rêи ɾỉ.
Giờ đây, lại chỉ có thể đứng sau cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng người ấy.
Nhạn Nam Phi búi tóc cao, mày đen như mực, ánh mắt thâm sâu, thần sắc lạnh nhạt. Trên người là bộ lễ phục đen đơn giản, thắt lưng đeo đai ngọc có thêu tường vân.
Phúc Phúc – con hồ ly kia – nằm sấp trên vai hắn, dáng vẻ oai vệ, theo gió lay động bộ lông mượt mà.
Quả nhiên, Phúc Phúc khác nàng. Nhất định là biết cách liếʍ lông.
Nàng nghĩ: Xa như thế, sao có thể nhìn thấy ta?
Ngay lúc ấy, Nhạn Nam Phi dừng chân, từ tay áo lấy ra một cây trâm, cắm lên búi tóc.
Lông mày Thẩm Tinh Độ khẽ run.
Là cây trâm của nàng!
Hắn đã nhìn thấy nàng.
Thẩm Tinh Độ vội vã đóng lại cửa sổ, tim đập thình thịch.
Đến khi cung nhân đến truyền lời, bảo nàng chuẩn bị ra sân, nàng vẫn còn chưa kịp bình tĩnh lại.
Thẩm Tinh Độ khẽ đặt tay lên mu bàn tay cung nữ, được đỡ bước ra ngoài.
Nửa tháng trước, Tinh Độ đã sắp chết vì bệnh, ông cho người mời thái y nhưng không ai đến, đích thân đi mời cũng vô ích.
Ông cũng chỉ vì muốn vãn hồi tổn thất mà đồng ý để Lục Thiệu cưới con gái mình làm thϊếp, hoặc gả cho thương nhân đổi lấy chút tài vật. Tất cả... cũng chỉ là vì cái gọi là "lợi ích".
Nhưng những điều này, Tinh Độ chưa bao giờ biết. Nàng vẫn mơ mơ màng màng, không rõ chân tướng.
Thẩm thái phó cố trấn định, không thể loạn.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, ông nhìn Lục Thiệu, nhẹ giọng:
"Lục nhị thiếu, ngươi theo ta, ta có lời muốn nói riêng."
…
Thẩm Tinh Độ sau khi an ủi Hoàng thượng xong, lập tức bị một đám cung nữ vây quanh, đo eo đo tay, búi tóc, cài trâm ngọc, mặc cung y rườm rà, đi vài bước liền đinh tai nhức óc. Cả buổi chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Thẩm Tinh Độ từ sau một khung cửa nhỏ len lén nhìn ra bên ngoài. Đám quan viên và gia quyến đã lần lượt tiến vào.
Trong đám người, có một ánh mắt thâm trầm hướng về phía nàng – là Nhạn Nam Phi.
Lần đầu tiên, nàng nhìn hắn bằng chính đôi mắt mình.
Chỉ vài canh giờ không gặp, vậy mà nàng cảm thấy như đã xa cách cả một đời.
Đêm qua nàng còn nằm trong lòng hắn, cọ cọ như mèo nhỏ, vừa ăn vừa làm nũng, thoả mãn đến mức rêи ɾỉ.
Giờ đây, lại chỉ có thể đứng sau cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng người ấy.
Nhạn Nam Phi búi tóc cao, mày đen như mực, ánh mắt thâm sâu, thần sắc lạnh nhạt. Trên người là bộ lễ phục đen đơn giản, thắt lưng đeo đai ngọc có thêu tường vân.
Quả nhiên, Phúc Phúc khác nàng. Nhất định là biết cách liếʍ lông.
Nàng nghĩ: Xa như thế, sao có thể nhìn thấy ta?
Ngay lúc ấy, Nhạn Nam Phi dừng chân, từ tay áo lấy ra một cây trâm, cắm lên búi tóc.
Lông mày Thẩm Tinh Độ khẽ run.
Là cây trâm của nàng!
Hắn đã nhìn thấy nàng.
Thẩm Tinh Độ vội vã đóng lại cửa sổ, tim đập thình thịch.
Đến khi cung nhân đến truyền lời, bảo nàng chuẩn bị ra sân, nàng vẫn còn chưa kịp bình tĩnh lại.
Thẩm Tinh Độ khẽ đặt tay lên mu bàn tay cung nữ, được đỡ bước ra ngoài.
9
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
