TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Thân thể nàng mỗi lúc một nóng, tim đập như trống trận, hô hấp rối loạn. Những gì Nhạn Nam Phi nói, nàng đều không nghe thấy nữa. Bên tai chỉ còn tiếng ù ù như sấm động mùa xuân.

Nàng mới quen Nhạn Nam Phi hai ngày, sao lại đau lòng đến vậy?

Thân thể ngày càng nặng, trước mắt mờ đi.

Lẽ nào… lần này chết đuối thật?

Cứu ta! Cứu ta! Nhạn Nam Phi! Cứu ta!

Thẩm Tinh Độ bật dậy, thở hổn hển.

Trên người đắp chăn gấm mềm mại, trước mắt là một căn phòng còn xa hoa hơn phủ tướng quân.

Chiếc giường gỗ lim tinh xảo, giường hẹp mà vững chãi, đầu giường có giá áo khắc hoa, trên treo vài chiếc áo lụa nhẹ, khẽ đung đưa theo gió.

Trong phòng treo đèn cung đình tinh xảo, cho dù ban ngày không thắp sáng cũng đẹp đến mê người.

Một góc phòng bày biện những chậu cây xanh tươi – nào là tùng bách cứng cáp, nào là lan thanh nhã, thêm mấy phần thú vị tự nhiên.

Trên vách là một bức tranh sơn thủy thủy mặc, nét bút tinh tế, ý cảnh sâu xa.

Thẩm Tinh Độ vốn có sưu tầm tranh, vừa nhìn liền nhận ra đây là tác phẩm hiếm có, giá trị liên thành.

Cuối giường là bàn trang điểm khắc hoa, bày đủ loại dụng cụ tinh xảo, gương đồng sáng bóng, phản chiếu bóng dáng yêu kiều của nàng.

Điều khiến người ta choáng váng nhất là — đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ, ngồi trước mặt nàng trên giường... lại chính là vị Hoàng Đế mà ban ngày nàng vừa mới gặp!

Thẩm Tinh Độ kinh hãi cúi đầu xuống, đưa hai tay ra nhìn. Bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo, mềm mại tinh tế — là đôi tay của tiểu thư khuê các chứ không phải của hồ ly!

Nàng lại đưa tay sờ lên mặt mình — trơn mịn như lụa, không có một cọng lông nào.

Nàng đã không còn là hồ ly!

Nàng đã trở về thân thể của chính mình!

Chuyện này là sao vậy?!!!

Trong lòng Thẩm Tinh Độ gào thét, nhưng ngoài mặt chỉ có thể chớp mắt lia lịa, nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế trước mặt.

Bỗng nhiên, khuôn mặt vốn nghiêm nghị mỏi mệt của Hoàng Đế lại hiện lên biểu cảm kỳ lạ.

Ông kích động há to miệng, những nếp nhăn trên mặt như dồn cả lại, đôi mắt thậm chí còn ngân ngấn lệ.

Ông dang tay ôm chặt Thẩm Tinh Độ vào lòng, vừa vỗ lưng nàng vừa khóc ròng, giọng run run vì xúc động:

"Tinh Độ! Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!

Là phụ hoàng không tốt!

Là phụ hoàng để con chịu khổ!

Phụ hoàng biết sai rồi, thật sự biết sai rồi!

Phụ hoàng không nên giao con cho Thẩm Hành Chương — kẻ thiển cận đó nuôi dưỡng!"

Thẩm Tinh Độ bị ôm chặt đến mức suýt nghẹt thở. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía gương đồng ở cuối giường.

Trong gương phản chiếu ra — chính là gương mặt nàng, không sai được nữa!

9

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.