TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Sắc mặt Nhạn Nam Phi lập tức trầm xuống, đôi mắt đẹp dần nheo lại.Thẩm Tinh Độ lần đầu thấy hắn lộ ra vẻ lạnh lùng đến vậy, ngay cả Phúc Khang cũng thoáng do dự.

"Phúc Khang! Không được vô lễ!"

Giữa lúc căng thẳng, Thái tử vừa từ thư phòng trở về đi ngang qua, kịp thời lên tiếng.

Thấy tay Phúc Khang chảy máu, Thái tử liền ra lệnh.

"Người đâu! Mau mời thái y đến khám cho công chúa!"

Sau đó quay sang khuyên nhủ muội muội.

"Còn không mau trả Hồ Ly lại cho Nhạn tướng quân?

Quân tử không tranh giành vật của người khác, lẽ đơn giản vậy mà muội cũng không hiểu sao?"

Lời này rõ ràng có ý nhắc nhở. Phúc Khang là muội ruột cùng mẹ của Thái tử. Hắn cố ý nhắc nàng không nên vì tranh giành nam nhân mà làm mất thể diện Hoàng gia, ảnh hưởng lòng quân.

Nhạn Nam Phi thu lại vẻ lạnh lùng, lập tức hành lễ.

"Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ, tạ ơn đã giải vây."

Phúc Khang bị mất mặt, không cam lòng, nhân lúc không ai chú ý, bất ngờ hất mạnh Thẩm Tinh Độ xuống đất.

Nếu bình thường, với thể trạng Phúc Khang, cú ném này chẳng sao. Nhưng Thẩm Tinh Độ vẫn còn vết thương ở chân, cú ngã này e là tàn phế.

Nhạn Nam Phi phản ứng cực nhanh, lao tới đón lấy nàng, giảm lực rơi bằng cách ôm chặt vào lòng.

Thẩm Tinh Độ vì va phải Nhạn Nam Phi mà chân đau nhói, chỉ tay về phía con gà dưới đất.

"Nhạn tướng quân... gà... gà..."

Nhạn Nam Phi nhìn theo, thấy con gà lăn dưới đất, chân mày nhíu lại.

"Phúc Khang! Muội thật quá đáng! Còn ra thể thống công chúa nữa không?

Mau xin lỗi Nhạn tướng quân!"

Thái tử hiểu rõ Nhạn Nam Phi rất quý con Hồ Ly kia, cố ý nhân cơ hội kéo gần quan hệ. Nhưng không ngờ lại phản tác dụng, khiến chuyện càng thêm khó xử.

Trong lòng Thái tử vô cùng khổ sở. Phúc Khang từ nhỏ được mẫu phi nuông chiều, sống trong Hoàng gia mà không biết suy tính, về sau thể nào cũng gặp khổ.

Quả nhiên, Phúc Khang không chịu nhượng bộ.

"Hắn chỉ là một võ tướng nhỏ bé, ta cớ gì phải xin lỗi?

Rõ ràng là Hồ Ly của hắn cắn ta trước!

Ta còn đang chảy máu đây! Thái tử ca ca thiên vị người ngoài!

Giờ đến súc sinh cũng có thể bắt nạt ta, làm công chúa kiểu gì nữa chứ!"

Nàng vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, ấm ức khóc nấc lên.

Thái tử không những không an ủi, ngược lại giận dữ.

"Vô lễ! Xin lỗi!"

Lời quát khiến Phúc Khang co rút người, sợ hãi nhìn sang Thái tử – người ca ca vốn luôn yêu chiều nàng, giờ sắc mặt đã lạnh lùng khác hẳn.

Sắc mặt Nhạn Nam Phi lập tức trầm xuống, đôi mắt đẹp dần nheo lại.

Thẩm Tinh Độ lần đầu thấy hắn lộ ra vẻ lạnh lùng đến vậy, ngay cả Phúc Khang cũng thoáng do dự.

"Phúc Khang! Không được vô lễ!"

Giữa lúc căng thẳng, Thái tử vừa từ thư phòng trở về đi ngang qua, kịp thời lên tiếng.

Thấy tay Phúc Khang chảy máu, Thái tử liền ra lệnh.

"Người đâu! Mau mời thái y đến khám cho công chúa!"

Sau đó quay sang khuyên nhủ muội muội.

"Còn không mau trả Hồ Ly lại cho Nhạn tướng quân?

Quân tử không tranh giành vật của người khác, lẽ đơn giản vậy mà muội cũng không hiểu sao?"

Lời này rõ ràng có ý nhắc nhở. Phúc Khang là muội ruột cùng mẹ của Thái tử. Hắn cố ý nhắc nàng không nên vì tranh giành nam nhân mà làm mất thể diện Hoàng gia, ảnh hưởng lòng quân.

Nhạn Nam Phi thu lại vẻ lạnh lùng, lập tức hành lễ.

"Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ, tạ ơn đã giải vây."

Phúc Khang bị mất mặt, không cam lòng, nhân lúc không ai chú ý, bất ngờ hất mạnh Thẩm Tinh Độ xuống đất.

Nếu bình thường, với thể trạng Phúc Khang, cú ném này chẳng sao. Nhưng Thẩm Tinh Độ vẫn còn vết thương ở chân, cú ngã này e là tàn phế.

Nhạn Nam Phi phản ứng cực nhanh, lao tới đón lấy nàng, giảm lực rơi bằng cách ôm chặt vào lòng.

Thẩm Tinh Độ vì va phải Nhạn Nam Phi mà chân đau nhói, chỉ tay về phía con gà dưới đất.

"Nhạn tướng quân... gà... gà..."

Nhạn Nam Phi nhìn theo, thấy con gà lăn dưới đất, chân mày nhíu lại.

"Phúc Khang! Muội thật quá đáng! Còn ra thể thống công chúa nữa không?

Mau xin lỗi Nhạn tướng quân!"

Thái tử hiểu rõ Nhạn Nam Phi rất quý con Hồ Ly kia, cố ý nhân cơ hội kéo gần quan hệ. Nhưng không ngờ lại phản tác dụng, khiến chuyện càng thêm khó xử.

Trong lòng Thái tử vô cùng khổ sở. Phúc Khang từ nhỏ được mẫu phi nuông chiều, sống trong Hoàng gia mà không biết suy tính, về sau thể nào cũng gặp khổ.

Quả nhiên, Phúc Khang không chịu nhượng bộ.

"Hắn chỉ là một võ tướng nhỏ bé, ta cớ gì phải xin lỗi?

Rõ ràng là Hồ Ly của hắn cắn ta trước!

Ta còn đang chảy máu đây! Thái tử ca ca thiên vị người ngoài!

Giờ đến súc sinh cũng có thể bắt nạt ta, làm công chúa kiểu gì nữa chứ!"

Nàng vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, ấm ức khóc nấc lên.

Thái tử không những không an ủi, ngược lại giận dữ.

"Vô lễ! Xin lỗi!"

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.