0 chữ
Chương 22
Chương 22
Câu trả lời dứt khoát của Nhạn Nam Phi khiến Thẩm Tinh Độ ngây người.
Vì một con hồ ly như nàng… Nhạn tướng quân lại có thể nói ra những lời kinh thiên động địa trước mặt Hoàng Đế?
Hay là trong đó có ẩn tình khác? Hắn cố tình chống lại Hoàng tộc, quyết không cưới công chúa?
Hắn không sợ Hoàng Đế nổi giận mà trị tội sao?
Ngay cả Thái Phó – phụ thân nàng cũng không dám ăn nói như vậy với Hoàng Đế mà?
Thẩm Tinh Độ hoảng sợ nhìn Hoàng Đế, sợ ông ta giận dữ hạ chỉ xử trảm Nhạn Nam Phi.
Nhưng Hoàng Đế không hề tức giận, chỉ dừng lại một chút, sau đó nhìn thẳng vào Nhạn Nam Phi, giọng trầm xuống.
“A? Nếu ngươi nhất quyết cưới đích nữ Thẩm gia, thì ta sẽ hạ chỉ bãi miễn chức Hộ quốc đại tướng quân của ngươi.
Thu hồi phủ tướng quân.
Cho ngươi ra chiến trường, làm tiên phong ở doanh trại tiền tuyến.
Ngươi còn muốn cưới nàng nữa không?”
Võ tướng khác với văn thần. Văn thần chỉ cần có tài văn chương, biết điều hoà, quản lý tốt là có thể thăng quan.
Còn võ tướng – chức tước là đổi bằng mạng sống.
Nhạn Nam Phi chưa đến ba mươi đã thân cư hộ quốc, là một tướng quân hiếm có trong lịch sử khai quốc.
Thẩm Tinh Độ hoảng hồn, lập tức dùng móng vuốt nhỏ đẩy tay hắn, cuống quýt nói.
“Nhạn tướng quân! Không được!
Ta không lấy chồng! Chúng ta nghĩ cách khác đi!
Ngươi ta chẳng quen thân, không thể vì ta mà liên lụy ngươi!
Hoàng Đế rõ ràng muốn thừa cơ thu hồi binh quyền, ngươi tuyệt đối đừng mắc lừa!”
Cái giá này… thật sự quá lớn.
Nếu như trước đó, Thẩm Tinh Độ còn có thể dùng tài phú trong tay để trả ơn, thì giờ đây… nàng hoàn toàn không đủ khả năng.
Không ngờ mọi chuyện lại bị đẩy đến trước mặt Hoàng Đế, khiến nàng trở tay không kịp.
Nhạn Nam Phi không nói gì, chỉ đưa tay tháo xuống một tấm lệnh bài hình hổ, hoa văn màu đen khắc chìm trên nền vàng sáng, đặt lên bàn đá, đẩy tới trước mặt Hoàng Đế.
Hắn đứng dậy, chắp tay.
“Tam quân đều là quân của Bệ hạ.
Thần không dám có chút tư tâm.
Nếu Bệ hạ muốn lấy lại, lúc nào cũng được.
Nhưng việc cưới ai là chuyện riêng của thần.
Dù bị bãi miễn hôn sự, thần cũng không thay đổi tâm ý.
Thần quyết tâm cưới đích nữ Thẩm gia.
Mong Bệ hạ minh xét.”
Nói xong, hắn cúi mình hành lễ sâu.
Hoàng Đế lúc này không còn giữ được vẻ mặt lạnh nhạt.
Ánh mắt ông ta nhìn Nhạn Nam Phi lóe lên một tia hài lòng và tán thưởng.
Tuy Nhạn Nam Phi không thấy được ánh mắt ấy, nhưng Thẩm Tinh Độ – đang nằm trên bàn đá lại thấy rõ ràng.
Thật kỳ quái!
Một đại tướng quân lại vì một nữ tử mà dám giao ra Hổ Phù. Đây chính là tín vật thống soái tam quân, có thể so với ngọc tỉ truyền quốc, há lại nói giao là giao?
Hành động cảm tính như vậy, đến cả an nguy quốc gia cũng không để ý…
Thế mà Hoàng Đế lại còn tỏ vẻ hài lòng?
Vì một con hồ ly như nàng… Nhạn tướng quân lại có thể nói ra những lời kinh thiên động địa trước mặt Hoàng Đế?
Hay là trong đó có ẩn tình khác? Hắn cố tình chống lại Hoàng tộc, quyết không cưới công chúa?
Hắn không sợ Hoàng Đế nổi giận mà trị tội sao?
Ngay cả Thái Phó – phụ thân nàng cũng không dám ăn nói như vậy với Hoàng Đế mà?
Thẩm Tinh Độ hoảng sợ nhìn Hoàng Đế, sợ ông ta giận dữ hạ chỉ xử trảm Nhạn Nam Phi.
Nhưng Hoàng Đế không hề tức giận, chỉ dừng lại một chút, sau đó nhìn thẳng vào Nhạn Nam Phi, giọng trầm xuống.
“A? Nếu ngươi nhất quyết cưới đích nữ Thẩm gia, thì ta sẽ hạ chỉ bãi miễn chức Hộ quốc đại tướng quân của ngươi.
Thu hồi phủ tướng quân.
Cho ngươi ra chiến trường, làm tiên phong ở doanh trại tiền tuyến.
Võ tướng khác với văn thần. Văn thần chỉ cần có tài văn chương, biết điều hoà, quản lý tốt là có thể thăng quan.
Còn võ tướng – chức tước là đổi bằng mạng sống.
Nhạn Nam Phi chưa đến ba mươi đã thân cư hộ quốc, là một tướng quân hiếm có trong lịch sử khai quốc.
Thẩm Tinh Độ hoảng hồn, lập tức dùng móng vuốt nhỏ đẩy tay hắn, cuống quýt nói.
“Nhạn tướng quân! Không được!
Ta không lấy chồng! Chúng ta nghĩ cách khác đi!
Ngươi ta chẳng quen thân, không thể vì ta mà liên lụy ngươi!
Hoàng Đế rõ ràng muốn thừa cơ thu hồi binh quyền, ngươi tuyệt đối đừng mắc lừa!”
Cái giá này… thật sự quá lớn.
Nếu như trước đó, Thẩm Tinh Độ còn có thể dùng tài phú trong tay để trả ơn, thì giờ đây… nàng hoàn toàn không đủ khả năng.
Không ngờ mọi chuyện lại bị đẩy đến trước mặt Hoàng Đế, khiến nàng trở tay không kịp.
Hắn đứng dậy, chắp tay.
“Tam quân đều là quân của Bệ hạ.
Thần không dám có chút tư tâm.
Nếu Bệ hạ muốn lấy lại, lúc nào cũng được.
Nhưng việc cưới ai là chuyện riêng của thần.
Dù bị bãi miễn hôn sự, thần cũng không thay đổi tâm ý.
Thần quyết tâm cưới đích nữ Thẩm gia.
Mong Bệ hạ minh xét.”
Nói xong, hắn cúi mình hành lễ sâu.
Hoàng Đế lúc này không còn giữ được vẻ mặt lạnh nhạt.
Ánh mắt ông ta nhìn Nhạn Nam Phi lóe lên một tia hài lòng và tán thưởng.
Tuy Nhạn Nam Phi không thấy được ánh mắt ấy, nhưng Thẩm Tinh Độ – đang nằm trên bàn đá lại thấy rõ ràng.
Thật kỳ quái!
Một đại tướng quân lại vì một nữ tử mà dám giao ra Hổ Phù. Đây chính là tín vật thống soái tam quân, có thể so với ngọc tỉ truyền quốc, há lại nói giao là giao?
Thế mà Hoàng Đế lại còn tỏ vẻ hài lòng?
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
