0 chữ
Chương 19
Chương 19
Đúng lúc mọi người còn đang chìm trong suy nghĩ, một gia đinh thở hổn hển chạy vào.
“Bẩm lão gia, người trong cung đến!
Truyền lời triệu kiến Nhạn tướng quân cùng đại tiểu thư!”
Câu nói này khiến Thẩm thái phó như bị sét đánh ngang tai!
Hoàng Đế đột nhiên muốn gặp Nhạn Nam Phi và Thẩm Tinh Độ lại còn sai người đến phủ Thái Phó truyền chỉ?
Phải biết hôm nay Nhạn Nam Phi đến bất ngờ, ngay cả Thẩm thái phó cũng không biết trước. Nói cách khác, tất cả hành động của phủ Thái Phó đều nằm trong tầm kiểm soát của Hoàng Đế.
Nghĩ đến đây, Thẩm thái phó lạnh cả sống lưng, mồ hôi đổ ướt cả áo.
Một cảm giác bất an trào dâng.
Chẳng lẽ Hoàng Đế… vẫn chưa từ bỏ Tinh Độ?
Lúc này ông mới hối hận! Quá nóng vội! Quá thiển cận!
Ông hồi tưởng lại nửa tháng qua mình đã bạc đãi Tinh Độ ra sao.
Lúc nàng cần trị liệu thì ông rút hết nha hoàn, bà đỡ.
Vị hôn phu của nàng quay đầu cầu hôn em gái nàng ông cũng mặc kệ.
Lời đàm tiếu lan truyền khắp phố ông vẫn không bận tâm.
Sau khi nàng trọng thương, ông chỉ cho gọi một lang trung đến khám qua loa rồi mặc kệ.
Thậm chí còn để Tưởng thị liên hệ bà con xa, định bán Tinh Độ đi với giá 50 lượng hoàng kim!
Nếu những điều này Hoàng Đế đều biết...
Thẩm thái phó lập tức lùi hai bước, suýt ngã nếu không có phu nhân đỡ lấy.
“Lão gia! Sao vậy?”
Thẩm thái phó nhìn thẳng vào Tưởng thị, tay run rẩy chỉ vào bà.
“Tất cả là do ngươi! Là lỗi của ngươi cả đấy!”
Thẩm phu nhân ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì Thẩm thái phó đã tức đến mức hộc máu, phun thẳng vào mặt bà.
Cùng lúc đó, Nhạn Nam Phi dẫn Thẩm Tinh Độ và Phúc Phúc rời phủ Thái Phó, lên xe ngựa tiến cung.
Phủ Thái Phó lập tức cho người đi mời đại phu đến xem bệnh cho Thẩm thái phó.
Trên xe ngựa, Thẩm Tinh Độ và Phúc Phúc trừng mắt nhìn nhau.
Thẩm Tinh Độ lắc lắc tay Nhạn Nam Phi, thấp giọng nói.
“Nhạn tướng quân, Phúc Phúc hình như không thích ta...
Hắn cứ nhìn chằm chằm ta mãi, còn hung dữ với ta nữa!”
Nhạn Nam Phi bình tĩnh đưa Thẩm Tinh Độ tới gần Phúc Phúc.
“Nhìn cho rõ đi! Đây không phải hồ ly, là chính ngươi đó!
Ngươi hiểu tình huống rồi chứ?”
Phúc Phúc ngây người ra một lúc, rồi nhìn Nhạn Nam Phi, lại nhìn Thẩm Tinh Độ, cuối cùng cúi xuống nhìn chính mình.
Sau một hồi nhận ra sự thật, hắn hoảng hốt lăn lộn trong xe.
“Không được! Không được dùng thân thể ta bò lăn dưới đất!
Dơ chết đi được! Mau đứng lên!”
Thẩm Tinh Độ sốt ruột lay Nhạn Nam Phi.
“Mau quản hắn lại đi! Ai mà thấy được thì ta bị coi là kẻ điên mất!”
Nhạn Nam Phi trầm giọng nói.
“Phúc Phúc! Đừng nhúc nhích! Ngồi xuống!”
Phúc Phúc lập tức vâng lời.
“Bẩm lão gia, người trong cung đến!
Truyền lời triệu kiến Nhạn tướng quân cùng đại tiểu thư!”
Câu nói này khiến Thẩm thái phó như bị sét đánh ngang tai!
Hoàng Đế đột nhiên muốn gặp Nhạn Nam Phi và Thẩm Tinh Độ lại còn sai người đến phủ Thái Phó truyền chỉ?
Phải biết hôm nay Nhạn Nam Phi đến bất ngờ, ngay cả Thẩm thái phó cũng không biết trước. Nói cách khác, tất cả hành động của phủ Thái Phó đều nằm trong tầm kiểm soát của Hoàng Đế.
Nghĩ đến đây, Thẩm thái phó lạnh cả sống lưng, mồ hôi đổ ướt cả áo.
Một cảm giác bất an trào dâng.
Chẳng lẽ Hoàng Đế… vẫn chưa từ bỏ Tinh Độ?
Lúc này ông mới hối hận! Quá nóng vội! Quá thiển cận!
Ông hồi tưởng lại nửa tháng qua mình đã bạc đãi Tinh Độ ra sao.
Vị hôn phu của nàng quay đầu cầu hôn em gái nàng ông cũng mặc kệ.
Lời đàm tiếu lan truyền khắp phố ông vẫn không bận tâm.
Sau khi nàng trọng thương, ông chỉ cho gọi một lang trung đến khám qua loa rồi mặc kệ.
Thậm chí còn để Tưởng thị liên hệ bà con xa, định bán Tinh Độ đi với giá 50 lượng hoàng kim!
Nếu những điều này Hoàng Đế đều biết...
Thẩm thái phó lập tức lùi hai bước, suýt ngã nếu không có phu nhân đỡ lấy.
“Lão gia! Sao vậy?”
Thẩm thái phó nhìn thẳng vào Tưởng thị, tay run rẩy chỉ vào bà.
“Tất cả là do ngươi! Là lỗi của ngươi cả đấy!”
Thẩm phu nhân ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì Thẩm thái phó đã tức đến mức hộc máu, phun thẳng vào mặt bà.
Cùng lúc đó, Nhạn Nam Phi dẫn Thẩm Tinh Độ và Phúc Phúc rời phủ Thái Phó, lên xe ngựa tiến cung.
Trên xe ngựa, Thẩm Tinh Độ và Phúc Phúc trừng mắt nhìn nhau.
Thẩm Tinh Độ lắc lắc tay Nhạn Nam Phi, thấp giọng nói.
“Nhạn tướng quân, Phúc Phúc hình như không thích ta...
Hắn cứ nhìn chằm chằm ta mãi, còn hung dữ với ta nữa!”
Nhạn Nam Phi bình tĩnh đưa Thẩm Tinh Độ tới gần Phúc Phúc.
“Nhìn cho rõ đi! Đây không phải hồ ly, là chính ngươi đó!
Ngươi hiểu tình huống rồi chứ?”
Phúc Phúc ngây người ra một lúc, rồi nhìn Nhạn Nam Phi, lại nhìn Thẩm Tinh Độ, cuối cùng cúi xuống nhìn chính mình.
Sau một hồi nhận ra sự thật, hắn hoảng hốt lăn lộn trong xe.
“Không được! Không được dùng thân thể ta bò lăn dưới đất!
Dơ chết đi được! Mau đứng lên!”
Thẩm Tinh Độ sốt ruột lay Nhạn Nam Phi.
“Mau quản hắn lại đi! Ai mà thấy được thì ta bị coi là kẻ điên mất!”
“Phúc Phúc! Đừng nhúc nhích! Ngồi xuống!”
Phúc Phúc lập tức vâng lời.
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
