TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Phủ trưởng Công chúa. Tuyết phủ trắng xóa dưới mặt đất, gió lạnh thổi qua, thúc giục những đóa hồng mai nở rộ, tựa như sắc màu duy nhất giữa sương băng.

Nữ tử giật đai lưng của hắn, hàm răng cắn nhẹ lên yết hầu, gò má kề sát, hơi thở quấn quýt.

Một lúc sau, nàng dường như cảm thấy tư thế này mệt mỏi, liền tựa vào cây mai. Cánh hoa theo gió khẽ rơi, vương lên mái tóc đen nhánh của nàng. Nàng ngửa đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon dài, bật cười nhẹ gọi hắn: “Hoắc Dư.”

Hơi thở nàng vẫn còn vương nét yêu kiều sau cuộc hoan ái, mỗi câu mỗi chữ tựa như lời thì thầm mê hoặc. Xiêm y trượt xuống đến cổ tay, bờ vai nõn nà phơi bày giữa không khí, lưu lại một mảnh sắc xuân, hương thơm lan tỏa thấm tận cốt tủy.

Cho dù là lúc này, nàng vẫn thản nhiên gọi hắn là "Hoắc Dư".

Dù chỉ một chút, cũng chẳng để hắn lại gần hơn.

Hoắc Dư đối diện với nàng, tựa như giằng co.

Nhưng nàng quá hiểu hắn, chỉ cần vài nhịp thở ngắn ngủi, nàng khẽ nhắm mắt, hé môi cười nhẹ, liền khiến hắn không kìm được mà cúi đầu, đặt lên cổ nàng một nụ hôn. Khi da thịt cận kề, hơi thở của hắn không khỏi trở nên nặng nề.

Cuối cùng, Hoắc Dư hung hăng nhắm mắt lại, dường như bất đắc dĩ mà thỏa hiệp.

Giữa cơn mê đắm, Hoắc Dư không thể kiềm nén, thấp giọng khẽ gọi: "Điện hạ!"

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên mở bừng mắt.

Trước mắt chỉ là cửa gỗ khắc hình hoa, ánh dương rực rỡ chiếu rọi lên mặt.

Nơi hắn đang ở không phải cung điện vàng son lộng lẫy, phía sau hắn cũng chẳng phải linh cữu lạnh băng.

Hoắc Dư thoáng ngây người.

Là mộng.

Nhưng hắn lại biết rất rõ, đó không chỉ là giấc mộng.

Những chuyện xảy ra trong mộng, hắn từng đích thân trải qua. Hết lần này đến lần khác, chìm đắm trong hoan ái, trầm luân chẳng thể dứt ra.

Hắn và nàng thực sự từng quấn quýt bên nhau suốt bốn mùa. Nàng vòng chân quấn lấy eo hắn, thân thể triền miên, dưới gốc phong đỏ, bên khóm mai lạnh, vui vẻ không ngừng.

Hoắc Dư không rõ vì sao bản thân lại quay trở về.

Nhưng trong lòng hắn, chỉ còn lại sự may mắn.

Hắn khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, trong mắt đã là một mảng trắng xóa.

Những gì của kiếp trước đều đã hóa thành hư ảo. Nay khi đã quay trở về, hắn quyết không dẫm lên vết xe đổ nữa.

Bên ngoài, tiểu tư hầu cận nghe thấy động tĩnh, lên tiếng dò hỏi:

"Chủ tử tỉnh rồi ạ?"

Hoắc Dư ừ một tiếng. Chẳng bao lâu sau, tiểu tư đẩy cửa tiến vào, bưng chậu nước hầu hắn rửa mặt chải đầu.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.