TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Hồng Hồng

Mấy ngày kế tiếp, buổi sáng Tô Điềm khâu khâu vá vá, dùng da lông lang yêu làm áo choàng, buổi chiều dạy các yêu quái ở Hắc Phong Sơn hiểu được thiên địa linh khí, buổi tối trò chuyện cùng Lục La, ngày tháng trôi qua cũng trở nên phá lệ chặt chẽ.

Đợi đến khi toàn bộ yêu quái đều có thể hiểu rõ được tinh điểm của thiên địa linh khí, Tô Điềm mới chính thức dạy bọn họ pháp quyết đầu tiên có tính thực dụng: hồi xuân thuật.

Bầy yêu quái này thường xuyên đánh nhau, trên người thường xuyên bị thương, nhưng lại rất ít khi chữa trị, nhiều nhất là đến chỗ lão Vương xin ít thuốc trị thương. Lão Vương nếu không trị được thì chỉ có thể tìm Trường Mi Thụ lão, mà gặp lúc thụ lão ngủ đông lại không có đan dược gì, chỉ có thể ráng chịu đựng, dù đau đớn cũng phải gắng gượng, trên người khắp nơi đều là vết thương cũ năm xưa.

Nhưng nếu học được hồi xuân thuật thì lại khác, sau này vừa đánh vừa trị thương, sức chiến đấu cũng có thể kéo dài hơn, hồi phục cũng nhanh hơn.

Đạo cụ dùng để học là một con thỏ hoang.

Buổi sáng Tiểu Sơ Tử dùng đá nhỏ ném trúng, mang đến cho Tô Điềm tìm món ngon. Con thỏ không bị đánh chết, bởi vì Tiểu Sơ Tử nghe nói ở nhân gian những cô nương mềm mại dịu dàng đều rất yêu thương động vật, không nỡ ăn thỏ, thích băng bó vết thương cho thỏ rồi nuôi dưỡng, vì vậy cậu sợ đánh chết con thỏ sẽ khiến Tô Điềm không vui, trong lòng cũng rất thấp thỏm.

Tuy bản thể của Tô Điềm là thực vật, nhưng nàng lại là loại nữ bá vương trong giới thực vật, thuộc dạng chay mặn không kỵ, thời viễn cổ không biết đã ăn bao nhiêu thỏ hoang, lúc này tuyệt đối sẽ không vì thấy con thỏ lớn lên đáng yêu mà không nỡ ăn.

Chẳng qua hiện tại con thỏ vẫn chưa chết, chân bị gãy, vì vậy Tô Điềm lấy con thỏ ra để dạy bọn họ học hồi xuân thuật, nếu có thể khiến vết thương của con thỏ chuyển biến tốt, vậy thì đã chạm được đến môn đạo của hồi xuân thuật rồi.

Khẩu quyết không dài, nàng giám sát từng yêu quái đọc thuộc xong, sau đó cho mọi người cùng nhau nhẩm lại mấy lần, đợi đến khi thuộc làu và luyện thành thục, kết hợp với phương pháp dẫn động thiên địa linh khí để thi triển là được.

Sau khi thuộc và luyện xong, các yêu quái lần lượt tiến lên thi triển hồi xuân thuật lên con thỏ, Tô Điềm thì thông qua thần thức quan sát xem rốt cuộc có hiệu quả hay không.

Nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ đã được thăng cấp, là do Hồ Nhất Đao và những người khác chặt đầu gỗ làm thành ghế bập bênh, sau lưng lót da hổ, mềm mại êm ái vô cùng thoải mái.

Tô Điềm đặt đôi chân nõn nà lên ghế bập bênh, nhìn các yêu quái từng bước một xếp hàng tiến đến thử nghiệm, từng đạo hồi xuân thuật bay đến miệng vết thương của con thỏ, nhưng con thỏ dưới đất không những không khá hơn, ngược lại bị từng đạo hơi thở tử khí làm cho hoảng sợ cực độ, rõ ràng chỉ là bị thương ở chân, giờ lại thành nửa sống nửa chết, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.

Tiêu Vọng xếp cuối hàng, hắn thân hình cường tráng, ánh mắt ngu si, lúc này chẳng để ý đến ai, chỉ cúi đầu lẩm nhẩm đọc khẩu quyết.

Hắn đọc khẩu quyết không phải là âm thầm ghi nhớ trong lòng, mà là phải từng chữ từng chữ niệm ra thành tiếng, lầm rầm nhắc đi nhắc lại không ngừng, khiến Chu Hữu xếp phía trước hắn tức đến mức hai cái tai to trực tiếp bịt lại, nói: “Lão đại đừng đọc nữa, đọc nữa thì ta cũng nhớ không nổi luôn!”

Tiêu Vọng không để ý đến hắn, vẫn chuyên chú đọc khẩu quyết. Hắn thân thể cường tráng, sức lực rất lớn, bị thương cũng rất nhanh hồi phục, nhưng trí nhớ lại kém, đầu óc không thông minh, từ trước Lão Vương đã nói hắn là tên ngốc to xác, vụng về, miệng lưỡi không lanh lợi, hắn cũng không cho là đúng, luôn cảm thấy chỉ cần một quyền đánh ngã đối thủ là được, cần gì phải dùng mưu kế, cần gì phải thông minh cho mệt.

Nhưng lúc này Tiêu Vọng hận không thể có thêm hai cái đầu, hắn không muốn bị Ngọt Ngào chê cười, hắn muốn giành đệ nhất để được khen thưởng.

Lại chờ một lát liền đến lượt Chu Hữu, Chu Hữu vì bị ảnh hưởng bởi lão đại phía sau, khẩu quyết cũng đọc sai, hồi xuân thuật đương nhiên không thành công, hắn buồn bực đi sang một bên, vừa đứng cạnh Hồ Tam vừa oán giận: “Đều tại lão đại, ở phía sau lẩm bẩm như niệm kinh vậy đó, ồn ào đến mức đầu ta muốn nổ luôn.”

Hồ Tam phe phẩy cây quạt xếp trong tay, nói: “Tới phiên lão đại rồi.”

“Dù sao lão đại cũng chẳng niệm nổi khẩu quyết.” Chu Hữu run run một chút, quát: “Mẹ nó mùa đông sắp tới ngươi còn quạt cái rắm gì chứ!”

Gió lạnh luồn vào cổ.

Hồ Tam: “……”

Lúc này, Tiêu Vọng đứng trước mặt Tô Điềm, hắn căng thẳng đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi.

Tô Điềm vốn lười biếng dựa trên ghế bập bênh, thấy tên ngốc to con kia vẻ mặt căng thẳng bất an, nàng ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói: “Đừng khẩn trương, theo ta đọc lại một lần.”

Tiêu Vọng ngẩn ngơ, đầu óc trong khoảnh khắc trống rỗng, khẩu quyết vừa mới học thuộc như tan biến, trước mắt chỉ còn lại đôi mắt cong cong như trăng non của nàng.

Lắp bắp, gập ghềnh mà niệm khẩu quyết ra, Tiêu Vọng vốn cho rằng mình đã thất bại, không ngờ con thỏ dưới đất lại “vèo” một cái nhảy dựng lên, như mũi tên rời dây cung lao đi, tả xung hữu đột chạy trốn, vậy mà lại thoát được vòng vây của một đám yêu quái.

Con thỏ bị thương, lại bị Tiêu Vọng trực tiếp trị khỏi.

Tô Điềm vô cùng kinh ngạc, nàng tò mò nhìn Tiêu Vọng đang ngây ngốc, trầm giọng hỏi một câu: “Tiêu Vọng, bản thể của huynh là gì? Chẳng lẽ huynh là rồng?”

Pháp thuật học nhanh như vậy, thiên phú cao đến thế, thân thể cường tráng, sức lực lớn vô cùng, quan trọng nhất là lại có thể thi triển pháp quyết hệ thủy với uy lực ngoài sức tưởng tượng, khả năng cao là cường giả trong số cường giả hệ thủy.

Cái gì, lão đại của chúng ta lại là rồng!

Đám yêu quái khác ở Hắc Phong Sơn như nổ tung, ai da, thì ra lão đại của chúng ta cũng là rồng!

Trong yêu quái, địa vị của rồng không hề tầm thường, tương đương với đế vương trong mắt bá tánh nhân gian, bọn họ vừa nghe Tô Điềm đoán lão đại là rồng, ai nấy đều cực kỳ khϊếp sợ. Chu Hữu không tin, lắc đầu nói: “Có khi nào là địa long?”

Địa long chính là giun đất, Tiêu Vọng lập tức quay đầu trừng mắt với hắn, quát: “Nói bậy nói bạ, dám xúc phạm lão tử!” Vậy mà lại dám nói lão tử là con giun trước mặt Ngọt Ngào, không muốn sống nữa sao!

Thế nhưng rốt cuộc hắn là gì, lại ngậm miệng chặt như đinh đóng cột, cắn răng quyết không chịu nói. Tiêu Vọng mặt đỏ lên, không chịu trả lời, thỉnh thoảng liếc sang lão Vương đang ngậm thuốc lá xem náo nhiệt, trong mắt dường như có ý cảnh cáo.

Tô Điềm thầm nghĩ, bản thể của Tiêu Vọng là gì, có lẽ lão Vương biết. Dù sao trước kia gọi hắn là trẻ ranh cũng là lão Vương, nhưng Tô Điềm cũng không định tiếp tục truy hỏi. Bản thể là gì, thật ra cũng không quan trọng. Giống như trước kia nàng cũng không thích người khác hỏi bản thể của mình, không nói, đại khái là có lý do khó nói, cho nên nàng cũng có thể hiểu được Tiêu Vọng.

Tiêu Vọng sợ Tô Điềm truy hỏi tiếp, lúc này vội vàng lên tiếng: “Vậy ta có phải đứng nhất không, có thể có khen thưởng không?”

Tô Điềm gật đầu, con thỏ cũng đều bị huynh chữa khỏi chạy mất, thiên phú như vậy thật khiến nàng ngạc nhiên cảm thán. Nhưng thưởng cái gì mới tốt đây? Vốn dĩ nàng đã định dùng da lông lang yêu làm cho hắn một chiếc áo khoác, mấy ngày nay ban đêm đốt đèn làm, tranh thủ hoàn thành sớm để kịp thưởng cho hắn. Tô Điềm đang định mở miệng, liền nghe Tiêu Vọng nói: “Vậy phần thưởng ta có thể tự mình đề không?”

Hắn vừa dứt lời, các yêu quái xung quanh lập tức ồn ào.

“Muốn Ngọt Ngào hôn một cái!”

“Được đệ nhất có thể cùng Ngọt Ngào ngủ chung một ổ chăn sao?”

Luôn luôn tự xưng là thông minh như Hồ Tam cũng thoáng sững sờ, cây quạt trong tay cứng lại. Y không ngờ lão đại cũng có lúc gian xảo như vậy, còn biết tự mình đề ra yêu cầu. Chẳng lẽ, thật sự có thể hôn một cái?

Tô Điềm khẽ nhíu mày, Tiêu Vọng đã gào lên, “Đám hồ nháo, ta đánh các ngươi bây giờ!” Gào xong lại quay đầu nhìn Tô Điềm, thấy sắc mặt nàng không đổi, hẳn là không quá giận, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ngọt Ngào, muội vẽ ta một bức chân dung đi?”

Thì ra là yêu cầu này, Tô Điềm gật đầu nói: “Vậy được, lát nữa sẽ vẽ cho huynh.”

Tiêu Vọng lập tức đứng nghiêm, hắn cầm thương, uy phong lẫm liệt đứng dưới tàng cây, sau khi chỉnh lại tư thế liền không động đậy nữa.

Tô Điềm cầm bút bắt đầu vẽ, nàng vẽ rất nghiêm túc, chẳng bao lâu, trên tờ giấy trắng đã hiện ra hình dáng một hán tử uy phong lẫm lẫm. Hắn tay cầm trường thương đứng dưới đại thụ, ánh nắng từ giữa kẽ lá rọi xuống người hắn, chiếc áo choàng xám xịt dường như biến thành chiến giáp vàng óng, càng tăng thêm vẻ oai phong.

Nàng lặng lẽ ngồi tại chỗ, quanh thân như được ánh hào quang bao phủ, bàn tay trắng trẻo thon dài cầm bút, mực vẩy trên giấy, động tác tự nhiên lưu loát, tiêu sái tùy hứng.

Vì vẽ tranh lâu, các yêu quái hiếu động xung quanh xem náo nhiệt một lúc rồi giải tán. Lão Vương cũng quay về phòng sắp xếp dược liệu, trên đỉnh núi lúc này chỉ còn lại Tô Điềm đang vẽ và Tiêu Vọng vẫn đứng yên dưới tàng cây.

Dưới ngòi bút của nàng là phong cảnh.

Trong mắt hắn cũng là phong cảnh.

Tiêu Vọng nghĩ thầm, lần sau nếu lại giành được hạng nhất, hắn nên xin phần thưởng gì đây? Giống như huynh đệ nói lúc nãy, bảo Ngọt Ngào hôn một cái?

Nghĩ đến liền thấy rất kích động…

Qua thêm nửa canh giờ, Tô Điềm gần vẽ xong, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Vọng vẫn giữ nguyên tư thế kia, liền bật cười nói: “Ta sắp vẽ xong rồi, huynh có thể hoạt động một chút.”

Tiêu Vọng kiên trì: “Chờ muội vẽ xong ta mới động.” Không phải chỉ cầm thương đứng đó một lúc là đã mệt, hắn từng luyện thương, chiêu này chính là bước đầu tiên, mỗi ngày đều phải luyện hàng vạn lần, mỗi một thương đâm ra đều phải giữ lực đạo và biên độ giống nhau, sớm đã thành thói quen.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng cãi vã ồn ào, một yêu quái hét lớn: “Lão đại, lão đại, Hồng Hồng về rồi!”

Tô Điềm vừa vẽ xong nét bút cuối cùng, nàng đặt bút lông xuống bàn đá bên người, đang định hỏi Hồng Hồng là ai, thì thấy một nữ tử mặc váy đỏ dài, dưới sự vây quanh của đám yêu quái, chậm rãi bò lêи đỉиɦ núi. Sắc mặt nàng ta không tốt, trên người mang theo mùi máu nhàn nhạt, dường như bị thương không nhẹ.

Nữ tử váy đỏ nhìn thấy Tiêu Vọng thì ánh mắt sáng lên, nước mắt như dâng đầy trong mắt, bước chân lập tức nhanh hơn, trực tiếp bỏ qua chúng yêu quái bên người, chạy thẳng về phía Tiêu Vọng, từ phía sau ôm chặt lấy eo hắn.

“Tiêu Vọng, ta rất nhớ huynh.” Huyền Hồng tựa đầu vào lưng Tiêu Vọng, nước mắt rơi như mưa.

7

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.