0 chữ
Chương 25
Chương 25
Khoang hạng nhất chìm trong bóng tối. Ngoài vài tiếng ngáy đều đều, chỉ còn lác đác tiếng gõ phím.
Tiếng thở đều đặn vọng đến từ ghế bên cạnh. Thẩm Nhĩ khép laptop, day day sống mũi và thái dương đang giần giật.
Bình thường mất ngủ triền miên, anh còn "cày" được mười hai tiếng liên tục, huống chi vừa chợp mắt được mấy tiếng trên máy bay.
Nhớ lại giấc ngủ chập chờn, hình như trước khi anh thϊếp đi, Tạ Chí Kiều vẫn nói chuyện với tiếp viên. Giọng anh trầm ấm, dễ nghe, pha chút ý cười.
Thẩm Nhĩ nhấp một ngụm nước, nhíu mày nhìn thành cốc. Không biết từ lúc nào tiếp viên đã đổi thành nước ấm.
Ánh mắt anh lơ đãng nhìn vào khoảng không mờ mịt, rồi hạ xuống, nhìn bóng lưng Tạ Chí Kiều.
Người này đúng là kiểu người "tàng hình" không xong. Ngay cả khi ngủ, anh vẫn tỏa ra khí chất khó tả. Hơi thở đều đặn, bờ vai rộng vững chãi trong bóng tối, hệt như một con sư tử đang chợp mắt.
Cảm giác sát cánh bên Tạ Chí Kiều sẽ như thế nào nhỉ?
Không phải quan hệ cấp trên - cấp dưới, mà là cùng nhau khai phá một kỷ nguyên mới.
Thẩm Nhĩ lắc đầu, tự nhủ, ở gần Tạ Chí Kiều lâu ngày, có khi anh cũng "mất liêm sỉ" luôn.
Liếc nhìn bản báo cáo sắp hoàn thành, trưởng đoàn tiếp viên tiến đến, đưa cho anh ly chocolate nóng, nhẹ giọng: "Anh có muốn nghỉ ngơi không ạ? Tôi có thể giúp gì cho anh?"
Thẩm Nhĩ từ chối, liếc đồng hồ, tính nhẩm thời gian hạ cánh.
Cô ấy cho biết, còn chưa đến bốn tiếng nữa.
Thẩm Nhĩ gật đầu, ngả lưng ra ghế. Anh nghiêng đầu, khép mắt, rồi lại ngước lên nhìn về phía Tạ Chí Kiều. Bóng dáng ấy như ngọn núi thiêng phủ tuyết. Trong đầu Thẩm Nhĩ trống rỗng, anh chìm vào giấc ngủ.
Ầ̀m!
Thẩm Nhĩ choàng tỉnh vì cảm giác chao đảo dữ dội. Anh bật dậy, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tạ Chí Kiều.
Tạ Chí Kiều siết chặt quai hàm: "Máy bay gặp sự cố rồi."
Máy bay đang ở độ cao bảy nghìn mét. Đèn báo hiệu bật sáng, tiếp viên thông báo khẩn cấp, yêu cầu hành khách thắt dây an toàn.
Thẩm Nhĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. Một bên cánh máy bay bốc khói đen ngòm.
"Hình như động cơ có vấn đề." Thẩm Nhĩ nhíu mày.
Động cơ là trái tim của cỗ máy. Trên đường đua, hỏng động cơ đồng nghĩa với việc xe sẽ bị văng ra khỏi đường.
Hành khách phía sau bắt đầu la hét. Tạ Chí Kiều thắt chặt dây an toàn, nhoài người sang, luồn tay qua eo Thẩm Nhĩ kiểm tra dây. Anh siết chặt dây an toàn, kéo mặt nạ dưỡng khí xuống, trấn an: "Đừng sợ, máy bay luôn có quy trình ứng phó. Hít sâu vào."
Cơ trưởng luôn diễn tập các tình huống khẩn cấp, nhưng mỗi sự cố là một biến số. Sai một li, đi một dặm.
"Chúng ta sắp chết rồi sao!"
"Mẹ ơi, con muốn về nhà! Huhu..."
Tiếng la hét vang lên không ngớt. Thẩm Nhĩ nắm chặt tay vịn, co người lại, cố giữ thăng bằng.
Máy bay rung lắc dữ dội, cảm giác mất trọng lực khiến gia tốc từ dương 1G tụt xuống âm 1G chỉ trong tích tắc. Nếu không thắt dây an toàn, có lẽ họ đã bị hất tung lên trần.
Máy bay cố giữ độ cao, tránh bị rơi vào vùng xoáy.
Mắt Thẩm Nhĩ khô khốc, thiếu oxy khiến anh bắt đầu thấy ảo giác.
"Alber," Tạ Chí Kiều nhận ra ngay sắc mặt Thẩm Nhĩ có vấn đề. Cơ bắp anh co cứng, thở không ra hơi. "Cậu sao vậy?" Tạ Chí Kiều bóp mạnh vai Thẩm Nhĩ, cố gắng kéo anh về thực tại.
Đồng tử Thẩm Nhĩ dại đi. Tạ Chí Kiều chụp mặt nạ dưỡng khí lên mặt anh, ánh mắt kiên quyết:
Tiếng thở đều đặn vọng đến từ ghế bên cạnh. Thẩm Nhĩ khép laptop, day day sống mũi và thái dương đang giần giật.
Bình thường mất ngủ triền miên, anh còn "cày" được mười hai tiếng liên tục, huống chi vừa chợp mắt được mấy tiếng trên máy bay.
Nhớ lại giấc ngủ chập chờn, hình như trước khi anh thϊếp đi, Tạ Chí Kiều vẫn nói chuyện với tiếp viên. Giọng anh trầm ấm, dễ nghe, pha chút ý cười.
Thẩm Nhĩ nhấp một ngụm nước, nhíu mày nhìn thành cốc. Không biết từ lúc nào tiếp viên đã đổi thành nước ấm.
Ánh mắt anh lơ đãng nhìn vào khoảng không mờ mịt, rồi hạ xuống, nhìn bóng lưng Tạ Chí Kiều.
Người này đúng là kiểu người "tàng hình" không xong. Ngay cả khi ngủ, anh vẫn tỏa ra khí chất khó tả. Hơi thở đều đặn, bờ vai rộng vững chãi trong bóng tối, hệt như một con sư tử đang chợp mắt.
Không phải quan hệ cấp trên - cấp dưới, mà là cùng nhau khai phá một kỷ nguyên mới.
Thẩm Nhĩ lắc đầu, tự nhủ, ở gần Tạ Chí Kiều lâu ngày, có khi anh cũng "mất liêm sỉ" luôn.
Liếc nhìn bản báo cáo sắp hoàn thành, trưởng đoàn tiếp viên tiến đến, đưa cho anh ly chocolate nóng, nhẹ giọng: "Anh có muốn nghỉ ngơi không ạ? Tôi có thể giúp gì cho anh?"
Thẩm Nhĩ từ chối, liếc đồng hồ, tính nhẩm thời gian hạ cánh.
Cô ấy cho biết, còn chưa đến bốn tiếng nữa.
Thẩm Nhĩ gật đầu, ngả lưng ra ghế. Anh nghiêng đầu, khép mắt, rồi lại ngước lên nhìn về phía Tạ Chí Kiều. Bóng dáng ấy như ngọn núi thiêng phủ tuyết. Trong đầu Thẩm Nhĩ trống rỗng, anh chìm vào giấc ngủ.
Ầ̀m!
Thẩm Nhĩ choàng tỉnh vì cảm giác chao đảo dữ dội. Anh bật dậy, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tạ Chí Kiều.
Máy bay đang ở độ cao bảy nghìn mét. Đèn báo hiệu bật sáng, tiếp viên thông báo khẩn cấp, yêu cầu hành khách thắt dây an toàn.
Thẩm Nhĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. Một bên cánh máy bay bốc khói đen ngòm.
"Hình như động cơ có vấn đề." Thẩm Nhĩ nhíu mày.
Động cơ là trái tim của cỗ máy. Trên đường đua, hỏng động cơ đồng nghĩa với việc xe sẽ bị văng ra khỏi đường.
Hành khách phía sau bắt đầu la hét. Tạ Chí Kiều thắt chặt dây an toàn, nhoài người sang, luồn tay qua eo Thẩm Nhĩ kiểm tra dây. Anh siết chặt dây an toàn, kéo mặt nạ dưỡng khí xuống, trấn an: "Đừng sợ, máy bay luôn có quy trình ứng phó. Hít sâu vào."
Cơ trưởng luôn diễn tập các tình huống khẩn cấp, nhưng mỗi sự cố là một biến số. Sai một li, đi một dặm.
"Mẹ ơi, con muốn về nhà! Huhu..."
Tiếng la hét vang lên không ngớt. Thẩm Nhĩ nắm chặt tay vịn, co người lại, cố giữ thăng bằng.
Máy bay rung lắc dữ dội, cảm giác mất trọng lực khiến gia tốc từ dương 1G tụt xuống âm 1G chỉ trong tích tắc. Nếu không thắt dây an toàn, có lẽ họ đã bị hất tung lên trần.
Máy bay cố giữ độ cao, tránh bị rơi vào vùng xoáy.
Mắt Thẩm Nhĩ khô khốc, thiếu oxy khiến anh bắt đầu thấy ảo giác.
"Alber," Tạ Chí Kiều nhận ra ngay sắc mặt Thẩm Nhĩ có vấn đề. Cơ bắp anh co cứng, thở không ra hơi. "Cậu sao vậy?" Tạ Chí Kiều bóp mạnh vai Thẩm Nhĩ, cố gắng kéo anh về thực tại.
Đồng tử Thẩm Nhĩ dại đi. Tạ Chí Kiều chụp mặt nạ dưỡng khí lên mặt anh, ánh mắt kiên quyết:
9
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
