TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

"Alber." Tạ Chí Kiều dừng lại, kéo tay anh. Thẩm Nhĩ giật mình, phanh gấp đến mức đυ.ng phải một đứa trẻ.

Anh vội quay lại xin lỗi, rồi nhìn Tạ Chí Kiều: "Sao vậy?"

Đuôi mắt Tạ Chí Kiều ửng hồng sau khi vận động, anh cười, giọng đầy mời gọi: "Tối nay tuyệt lắm. Nếu được thì..."

Anh đưa một tấm card visit. Thẩm Nhĩ vô thức nhận lấy, đọc lướt qua, rồi ngẩng đầu nghe Tạ Chí Kiều nói: "Hay mình tìm chỗ khác nói chuyện?"

*

Về đến phòng khách sạn, Tạ Chí Kiều tiện tay cởi phăng cúc áo sơ mi đến tận bụng, thả người xuống sofa.

Phòng không bật đèn. Ánh sáng từ khu trung tâm thương mại bên ngoài hắt vào, rọi sáng nửa khuôn mặt anh. Đôi mắt nửa sáng nửa tối, vừa sâu vừa nóng. Anh thở hắt ra một hơi, đưa tay lên trán.

Anh cởi trần, chỉ quấn khăn tắm ngang hông. Ly whisky không đá, tay kia kẹp điếu thuốc, nhả khói trắng xám.

Màn hình laptop hiện cửa sổ họp online.

Bộ phận xe hơi đang bế tắc trong khâu R&D. Tạ Chí Kiều muốn tách mảng xe hơi ra khỏi tập đoàn, và mẫu concept X-01Y là bước đầu tiên để hiện thực hóa kế hoạch đó.

F1 là đỉnh cao của ngành công nghiệp ô tô. Alber Shen là thiên tài về khí động học và vật liệu hàng không.

Tạ Chí Kiều đã dùng quan hệ với gia tộc William để vào McLaren. Anh quyết phải có được Thẩm Nhĩ.

[Phòng 2201] - X

Tấm card visit ghi số phòng anh đưa cho Thẩm Nhĩ, là lúc Chris gọi đến. Họ bàn về vấn đề của đội McLaren. Monaco nhan nhản người của giới F1, ban đầu anh chỉ định hẹn Thẩm Nhĩ đến phòng bàn công việc.

Nhưng khi Thẩm Nhĩ thẳng tay vứt tấm card vào thùng rác, Tạ Chí Kiều vẫn nhớ rõ bóng lưng cô độc ấy: áo sơ mi trắng, quần tây đen, vòng eo thon bị bó chặt.

Tạ Chí Kiều ngửa cổ uống cạn ly rượu mạnh không đá.

Thật lòng mà nói, tối nay... anh cũng chờ mong những chuyện khác.

Anh muốn nhìn thấy những biểu cảm khác trên gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị ấy.

Anh muốn lôi thiên tài F1 xuống khỏi đài cao, nhuốm lên chút du͙© vọиɠ trần tục.

Đây là lần thứ hai Thẩm Nhĩ vứt đồ của anh.

Dưới sự chỉ đạo của Ethan, đội đua đã đóng gói xong mọi thứ chỉ sau một đêm, rồi được DHL điều phối vận chuyển.

Thẩm Nhĩ đích thân kiểm tra vài thùng phụ tùng quan trọng rồi rời garage.

"Mẹ, hai người tới chưa ạ?"

"Tới rồi con trai, con xong việc chưa?"

"Xong rồi ạ, con qua ngay."

Hai người trung niên đứng chờ ở sảnh khách sạn gần trường đua. Họ có vẻ hơi e dè, mỗi người xách một chiếc vali da. Thẩm Nhĩ tiến về phía người phụ nữ. Bà để tóc ngắn, giữa hai hàng lông mày có một nếp nhăn mờ, đôi mắt sau cặp kính vẫn rất tinh anh.

"Mẹ," Thẩm Nhĩ cúi xuống định xách vali giúp bà. Chiếc vali màu nâu sẫm đã bạc màu, lộ những vết loang lổ cũ kỹ, quai xách sờn rách, các góc cũng mòn vẹt.

Bà né tránh ánh mắt anh, cũng rụt tay lại: "Không cần đâu, mẹ với bố con chỉ ở một ngày thôi, có mang gì nhiều đâu."

"Đúng đó, không làm trễ việc của con đâu. Bố mẹ chỉ muốn qua thăm con thôi." Bố anh khoác chiếc áo khoác xám đậm trên tay. Chuyến bay dài mười ba tiếng khiến chiếc quần âu bị nhàu nhĩ. Ông lau mồ hôi trên trán, cặp kính gọng đen nặng nề đè lên sống mũi.

Thẩm Nhĩ gửi hành lý của họ ở quầy lễ tân rồi đưa bố mẹ lên tầng ba ăn tối.

"Monaco đẹp lắm, lại gần Pháp, hai người có thể ở lại thêm vài ngày." Thẩm Nhĩ khép menu lại, nói với bố mẹ.

7

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.