Chương 1
Vô cùng thần kỳ
"Giáo sư Tôn, ông thật sự không đi tu bổ quốc bảo "Thiên Lý Giang Sơn Đồ" được sao?"
Trong một gian phòng làm việc của khoa khảo cổ văn vật tại đại học Kim Lăng, một người đàn ông trung niên nho nhã nhìn một vị thầy giáo già tóc muối tiêu đang ngồi trên ghế, hỏi với vẻ hơi tiếc nuối.
Giáo sư Tôn cười ha ha, có chút bất đắc dĩ nói: "Lớn tuổi rồi, không dùng được nữa, đến đi lên tầng còn có thể ngã tới gãy chân. Lần này không đi gặp lại bạn cũ được, nhưng tôi lại có thể đề cử một người cho anh, tài nghệ của cậu ấy hoàn toàn không kém tôi đâu."
"A? Là bậc thày nào vậy?" Người đàn ông trung niên mừng rỡ, liền vội vàng hỏi.
Giáo sư Tôn không đi được, nếu có bậc thày trình độ không chênh lệch bao nhiêu với ông nguyện ý đi, thì cũng được.
Giáo sư Tôn đã hơn sáu mươi tuổi, vậy mà lúc này lại giống như con trẻ, cười thần bí: "Đệ tử của tôi, Hướng Nam.”
"Ông. . . Học sinh của ông sao? Nghiên cứu sinh của ông?”
Người đàn ông trung niên nghẹn một cái, rất nhanh lại suy đoán, nói.
Nếu đi theo giáo sư Tôn học tập từ khi bắt đầu học chính quy cho đến giai đoạn nghiên cứu sinh, thì cũng tầm tám, chín năm rồi, tài nghệ như vậy tuy chắc chắn không bằng giáo sư Tôn, nhưng có lẽ cũng không kém nhiều.
Giáo sư Tôn cười ha hả, vẻ mặt ranh mãnh nói rằng: "Sinh viên chưa tốt nghiệp, đại học năm thứ ba, năm nay hai mươi tuổi. . . à, hình như cuối tháng này là hai mươi mốt tuổi."
Người đàn ông trung niên trừng to mắt, ngẩn người!
Đã giữ hình tượng nho nhã trong một thời gian dài nên ông ta cũng cố gắng không nói hay làm việc gì thất thố, thế nhưng trong thâm tâm vẫn không nhịn được phỉ nhổ ầm ĩ:
"Bậc thày tu bổ cổ họa không đến hai mươi mốt tuổi sao?"
"Trình độ còn không chênh lệch nhiều với ông đã có hơn bốn mươi năm thành thạo trong nghề?"
"Giáo sư Tôn, ông đang đùa tôi sao?”
Dường như giáo sư Tôn biết người đàn ông trung niên đang suy nghĩ gì, thấy buồn cười: "Tiểu Giả, thực sự tôi không có trêu chọc anh, tôi nói thật đấy."
Nói rồi, ông lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nói rằng, "Cậu học sinh này của tôi, nói thế nào nhỉ, vô cùng thần kỳ, anh thấy sẽ biết."
Người đàn ông trung niên nghe xong, ngược lại sinh ra hứng thú, xem ra giáo sư Tôn thật đúng là không lừa ông ta, chẳng lẽ cậu Hướng Nam này thật sự giỏi như vậy?
Lòng hiếu kỳ của ông ta nổi lên, có chút hăng hái mà cười nói: "Nếu giáo sư Tôn nói vậy, tôi đây không gặp cậu Hướng Nam là không được rồi. Thế nhưng, tôi vẫn phải nói trước, nếu cậu ta không qua được khảo nghiệm của tôi, tôi chắc chắn sẽ không cho cậu ta đi cố cung tham gia tu bổ quốc bảo đâu đấy."
"Đó là đương nhiên, không thông qua khảo nghiệm, bản thân tôi cũng sẽ không để cậu ta đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ."
Khuôn mặt giáo sư Tôn hiện lên vẻ tự tin nhàn nhạt, "Đệ tử của tôi, không cần phải đi cửa sau.”
Người đàn ông trung niên cười không nói, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tháng tư tại đại học Kim Lăng, ý xuân dạt dào, mấy khóm hoa không biết tên, từ trong góc tường ló đầu ra, đung đưa trong gió, vui vẻ như cô gái mười tám, mười chín.
Hướng Nam, Hướng Nam, cậu rốt cuộc là kiểu người thế nào?
. . .
Lúc này, Hướng Nam hồn nhiên không hay biết thày mình đã "bán đứng" chính mình rồi.
Hơn nữa, còn âm thầm an bài một cuộc khảo nghiệm cho cậu.
Hôm nay là cuối tuần, Hướng Nam không tới trường, chân giáo sư Tôn bị thương, cũng không có cách đi tới bộ phận bảo vệ văn vật của viện bảo tàng Kim Lăng, vậy nên cậu trốn trong phòng mình, định luyện tay một chút với bức họa đời Thanh đã bị tàn phá thê thảm.
Tu bổ văn vật bằng giấy, cũng là kinh nghiệm kỹ thuật hàng đầu, chỉ có thường xuyên luyện tập thật nhiều mới có thể thành thạo hơn, không thể có nửa điểm lơ là.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ bàn học, Hướng Nam lấy một bó đen thùi lùi từ trong bao ra, cẩn thận từng ly từng tý mở ra trên bàn.
Nếu những người khác mà thấy, chắc chắn sẽ thất kinh, đầy là một bức tranh cổ sao?
Rõ ràng là một tấm khăn lau mới đúng!
Nói khăn lau vẫn còn là khách khí, khó nghe hơn một chút thì nói là rác rưởi cũng không quá đáng.
Khăn lau cũng còn sạch sẽ chán.
Bức tranh này đen thùi lùi một đống, giống như bị lửa thiêu một lần rồi lại bị ngâm nước một đêm, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng vốn có.
"Công việc có độ khó cao đấy!”
Hướng Nam nhếch mép một cái, lắc đầu.
Bức tranh này, cũng không biết giáo sư Tôn lấy được từ xó xỉnh nào, bảo là để cậu tác nghiệp vào cuối tuần.
Xem ra thời gian hai ngày này, đừng mong ngủ.
Hướng Nam trải phẳng bức vẽ trên mặt bàn rồi xoay người đi nấu nước nóng, chuẩn bị trước khi ra cửa đun một bình nước sôi.
Vừa ra đến bên ngoài, Hướng Hải Dương, cha cậu, đã ló đầu từ phòng bếp ra, tay áo phải xắn lên thật cao, giơ một con cá mè hoa nặng chừng hai, ba cân lên, lớn tiếng hỏi: "Con trai à, giúp cha nhìn xem, con cá này có phải cá tự nhiên không?"
Hướng Nam quay đầu liếc một cái, rất mau đáp lại: "Nuôi ao nhỏ, ăn cám gia súc."
Thịt mỡ trên khuôn mặt Hướng Hải Dương đều rung lên, thấp giọng mắng: "Cái quái gì vậy lão Ngưu, dám lừa tôi, lần sau tôi sẽ chuyên môn bán cho riêng ông thịt bơm nước!"
Nói xong, ông lại chui vào trong bếp, tiếng dao chặt "chan chát" vang lên.
Chắc chắn lại trút giận vào cá rồi.
Hướng Nam mặc niệm ba giây cho con cá mè hoa đáng thương kia, rồi mặt không đổi sắc lấy nước.
"Con trai, lần sau đừng để ý tới cha con, ngày nào cũng phải xem thuốc, xem rượu, xem cá cho ông ấy, coi con là gì chứ? Con của mẹ cũng không phải máy kiểm tra chất lượng sản phẩm hình người!"
Mẹ cậu, Dương Tú Chi, ngồi trên ghế salon đắp mặt, tay cầm di động lướt qua lướt lại, "Lại đây, con trai, nhìn giúp mẹ xem mặt nạ dưỡng da mẹ mua có phải do mấy xưởng gia công làm không? Sao da mặt mẹ vẫn thô ráp như giấy bản vậy? Mẹ muốn gọi 12315 phản ánh họ!"
". . .”
Hướng Nam nhìn nước vừa lấy xong, vờ như không nghe được gì, bình tĩnh vào phòng, "lạch cạch" một tiếng, khóa cửa lại, lúc này mới thở dài một hơi.
Đây là hành vi thường ngày của cha mẹ.
Từ khi còn bé, sau khi họ phát hiện mắt phải của cậu khác hẳn so với người thường, cha mẹ mới đầu lo lắng hãi hùng, cho tới giờ thì đã thành quen.
Không sai, cậu là con trai ruột của họ, con trai ruột đấy!
Chắc chắn không phải nhặt được đâu!
"Rốt cuộc nghĩ gì chứ? Nhặt cũng không có khả năng nhặt được một thằng nhóc đẹp trai như vậy đâu!"
Hướng Nam khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt, quay đầu thấy miệng bình siêu tốc đã bắt đầu toát ra khói trắng, lúc này mới đứng dậy lấy một loạt công cụ từ trong ngăn kéo ra, để vào vị trí tiện tay.
Vừa làm xong công tác chuẩn bị, di động để ở đầu giường bỗng rung chuông.
Hướng Nam ngẩn người, thế mà quên tắt di động rồi.
Khi tu bổ cổ họa, cần hết sức chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ, các sư phụ cũng cần phải tắt di động hoặc để chế độ im lặng, tránh bị quấy nhiễu khi đang tu bổ chỗ mấu chốt.
Nếu trong khi đang tu bổ tranh cổ có giá trị liên thành, lại giật mình run tay vì chuông di động thì một tác phẩm nghệ thuật quý báu e là sẽ bị hủy diệt.
"Về sau cứ luôn để im lặng là được.”
Hướng Nam vừa nghĩ, vừa đi qua cầm di động lên nhìn số, tên hiện lên là phòng làm việc của giáo sư Tôn.
"Hướng Nam à, nhanh tới văn phòng của thày một chuyến đi, có khảo nghiệm chờ con đấy! À, đúng rồi, bức tranh cổ hôm qua thày đưa cho con còn chưa động đến chứ? Mang luôn tới đây nhé!"
Hướng Nam còn chưa kịp hỏi rõ chuyện gì xảy ra, giáo sư Tôn đã cúp điện thoại.
Khảo nghiệm? Khảo nghiệm gì?
Hướng Nam một đầu mít đặc, nhưng người dưới quyền không lưỡng lự, liền nhanh tay thu thập đồ đạc, giấu túi sách ra sau lưng rồi bước ra cửa.
"Cha mẹ, con tới trường, không ăn trưa ở nhà ạ!"
"Ai! Thằng nhóc thối này, cha vừa làm xong đầu cá hấp tàu hũ đấy!"
Hướng Hải Dương tay bưng một cái mâm lớn từ trong phòng bếp đi ra, đầu cá lớn chìm nổi trong nước dùng màu trắng sữa, bên trên còn rải ít hành xanh biếc, xinh đẹp ướt át.
Mẹ Dương Tú Chi nhìn sang, bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ: "Nuôi ao nhỏ, ăn cám gia súc!”
14
0
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
