TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Chỉ tiếc là ông ta không hề hay biết, Lý Tư Tư đã bắt đầu nghi ngờ từ những điểm bất thường trong hôm nay và sau đó còn nghe được kế hoạch của bọn họ từ mấy con chuột. Nên kế hoạch hôm nay, vốn dĩ không thể thành công.

“Lý Ngọc Lan đang bê canh gà tới kia, để nó đưa cho Kim Bảo luôn là được.” Lý Tư Tư thản nhiên đáp, mắt không buồn ngước lên.

“Con...” Lý Hoành Thịnh lửa giận bốc lên, định nổi đóa nhưng lại phải nhịn xuống vì còn phần sau của kế hoạch. Cuối cùng, ông ta quay sang nói với Lý Ngọc Lan: “Bát canh này đưa cho Kim Bảo đi, con múc lại cho chị con một bát khác.”

Lý Ngọc Lan khựng lại một chút, rồi nhanh chóng bê bát canh gà đặt trước mặt Phương Kim Bảo, sau đó quay vào bếp lấy một bát nữa cho Lý Tư Tư.

Lý Tư Tư nhìn bát canh gà trước mặt mà chẳng có ý định động đến, chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn Lý Ngọc Lan: “Em gái, tuy em nói đã sửa đổi nhưng chị vẫn không tin tưởng con người em lắm. Canh này em nấu, chị lại càng không dám uống. Hay là em nếm thử trước đi? Nếu không sao thì chị mới uống. Em thấy sao?”

Lý Ngọc Lan tất nhiên không muốn uống. Trong canh kia, cô ta bỏ không ít thứ “đặc biệt”.

Nhưng nếu cô ta không uống, Lý Tư Tư chắc chắn sẽ không uống. Trong lúc cô ta còn đang phân vân, Lý Hoành Thịnh đã ra hiệu an tâm, cô ta mới cắn răng bưng bát canh lên, uống một ngụm lớn.

Uống xong, Lý Ngọc Lan quay sang nói với vẻ vô hại: “Chị xem, em uống rồi, không có độc đâu. Chị cứ yên tâm.”

Lý Tư Tư gật đầu, cầm bát canh lên, đưa sát miệng như sắp uống. Thấy cảnh này, trong lòng Lý Ngọc Lan không ngừng gào thét: “Uống đi, uống hết đi nhanh lên!”

Vì quá phấn khích, cô ta thậm chí không nhận ra cơ thể mình đã bắt đầu có phản ứng lạ. Lý Tư Tư lợi dụng góc khuất, nghiêng người một cái, toàn bộ bát canh biến mất không dấu vết cô đã thu nó vào không gian hệ thống.

Ngay sau đó, trong đầu vang lên tiếng hét chói tai của hệ thống: [Aaaa! Ký chủ cô đang làm cái gì vậy? Sao lại đem cái thứ dơ dáy, ngấy mỡ như vậy vào không gian? Aaaa...]

Lý Tư Tư nghe hệ thống gào rú đến mức muốn nổi điên. Ra là đây là một cái hệ thống... mắc bệnh sạch sẽ?

Nghe nó gào réo như sắp phát nổ, cuối cùng cô cũng nhịn không nổi, gằn giọng quát: “Im ngay, không gian này là phần thưởng tân thủ cho tôi mà? Đã là của tôi rồi, tôi muốn để cái gì chẳng được, mi hét cái gì mà hét?”

Hệ thống lập tức im bặt, giả chết luôn.

Còn bên kia, Lý Ngọc Lan thấy Lý Tư Tư “uống hết” bát canh, trong lòng mừng như mở cờ. Lý Hoành Thịnh cũng vậy, vì muốn bước tiếp theo diễn ra suôn sẻ, ông ta viện cớ rủ vợ chồng nhà họ Phương ra ngoài nói chuyện.

Mẹ Phương tuy không hài lòng nhưng vì chuyện cưới xin của con trai, cuối cùng cũng theo ra. Vừa thấy họ ra khỏi cửa, Lý Ngọc Lan cũng định chuồn theo nhưng Lý Tư Tư đã đứng dậy chắn ngay trước mặt.

“Em gái, cơm còn chưa ăn mà đã muốn đi đâu thế?”

Lý Ngọc Lan trong lòng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: “Chị Tư Tư, em vừa nhớ ra đã hẹn bạn đi xem phim cơm để em ăn sau, giờ em đi trước nhé.”

Nếu không ra khỏi nhà ngay, thuốc sẽ phát tác. Mà một khi tác dụng bùng lên, con tiện nhân này chắc chắn sẽ ra tay với cô ta. Chưa kể, chính cô ta cũng vừa uống canh, phải nhanh ra ngoài tìm bố lấy thuốc giải. Nhưng mặc kệ cô ta gấp gáp cỡ nào, Lý Tư Tư vẫn đứng vững như núi không hề nhường đường.

Từng phút trôi qua, cơ thể Lý Ngọc Lan ngày càng khó chịu.

Cô ta cảm thấy trong người như bị lửa đốt, nóng bừng lên từng đợt, như có luồng khí muốn phá vỡ cơ thể. Cô ta gần như phát điên, cần một nơi để phát tiết. Lý Tư Tư thấy thân thể cô ta vặn vẹo biết thuốc đã phát tác. Không nói một lời, cô nhấc bổng Lý Ngọc Lan, ném thẳng đến chỗ Phương Kim Bảo kẻ cũng đang vật vã không kém.

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.