TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Phá mắt trận (2)

Nam nhân gầy gò mặc áo xanh vung tay lên: “Đi!”

Mấy tán tu đột nhiên cảm thấy cấp bách, lần nữa tăng tốc, chạy về phía mục tiêu.

Ở đầu kia của hành lang, Trường Ương dừng lại.

Nàng mở bàn tay trái ra, Lưu Hoan Điệp vẫn rung động trong lòng bàn tay nàng cuối cùng cũng bay lên.

—— hướng về phía đông bắc.

Lưu Hoan Điệp là linh vật đặc chế của Hợp Hoan Tông, chỉ cần rót linh lực vào là có thể hoạt động, khi rung động, nó rũ những hạt phấn kim rất nhỏ xuống, một khi bám vào đâu thì như vật vô hình, sau khi dính vào liền có thể tồn tại vài tháng.

Nó có thể truy tìm loại phấn điệp tương tự.

Mà vừa rồi, nó đã cảm ứng được phấn điệp trên người của tên thể tu kia.

Mấy tán tu đó có vấn đề.

Nụ cười nhạt nhòa trên má Trường Ương hoàn toàn biến mất, đột nhiên quay lại phương hướng cũ, trong chớp mắt, chỉ còn lại vài chiếc lá rụng bay trong gió tại chỗ.



“Sư tỷ!”

Chương Nguyệt là người đầu tiên phát hiện Trường Ương đã đến, nàng đang ngồi bên cạnh Thường Nhạc, một tay ấn vào lưng Hoàng sư muội, tay kia dùng hai ngón tay ấn vào huyệt thần đình của sư đệ đang nằm trên mặt đất, truyền linh lực cho họ.

Những người khác sau khi uống Dũ Nguyên Đan đã có thể bắt đầu đả tọa chữa trị, nhưng hai người này bị thương quá nặng, không có y tu điều trị, Thường Nhạc chỉ có thể liều mạng dùng linh lực để giữ một hơi thở cho bọn họ.

Nhưng bản thân Thường Nhạc cũng đã kiệt sức, mặt mày tái nhợt bất thường, bộ đạo bào màu đỏ tươi đã khô cạn thành màu đen, các gân mạch phồng lên gây ra đau đớn dữ dội, linh phủ sớm truyền đến cảm giác khô kiệt.

Trường Ương đến nơi thấy tình hình như thế cũng không nói nhiều, chỉ lấy một viên Dũ Nguyên Đan từ túi trữ vật ra nhét vào miệng Thường Nhạc, đồng thời đưa một khối thượng phẩm linh thạch cho hắn, rồi thay thế Thường Nhạc truyền linh lực cho sư đệ và sư muội.

So với Thường Nhạc vừa mới bước vào Trúc Cơ hậu kỳ lại bị thương nặng, linh lực của Trường Ương dồi dào mạnh mẽ hơn nhiều.

Gần như trong phút chốc, hai người gần chết đã có nhịp thở đều đặn trở lại.

Thường Nhạc sau khi nuốt Dũ Nguyên Đan, bóp nát khối thượng phẩm linh thạch, như dòng nước mạnh mẽ xé toạc gân mạch, cơn đau được giảm bớt một chút, linh phủ khô cạn cuối cùng được bổ sung.

Dũ Nguyên Đan rất quý hiếm, lần rèn luyện này mỗi đệ tử chỉ được nhận một viên, trước khi Trường Ương đến, chỉ có hắn chưa dùng.

Bây giờ hắn cuối cùng cũng có sức lực để mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Hoàng sư muội bị thương nặng nhất, ta đã cho nàng hai viên Dũ Nguyên Đan, nhưng tâm mạch của nàng bị rách nát, không thể chịu đựng được bao lâu nữa, cần phải nhanh chóng tìm được y tu, nếu không…”

“Sư huynh, ta sẽ che chở cho họ.” Trường Ương không ngừng vận chuyển linh lực cuồn cuộn cấp cho sư đệ và sư muội, chữa trị những vết thương nghiêm trọng nhất của họ, nghiêng đầu nói ngắn gọn, “Ngươi hãy nghỉ ngơi trước.”

Nhìn thấy nàng, Thường Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bất chấp những cảm xúc còn lại, bắt đầu đả tọa, muốn nhanh chóng phục hồi trạng thái.

Mười hai canh giờ trôi qua, bảy người hoặc đang đả tọa hoặc chưa tỉnh, trong lúc đó cũng có tán tu đi qua, nhưng khi ánh mắt dừng lại ở Trường Ương, một cái Trúc Cơ hậu kỳ, họ đều có chút kiêng kị rồi rời đi.

Chờ đến khi tâm mạch của Hoàng sư muội chữa trị được vết thương nặng nhất, hai sư đệ sư muội đều có thể di chuyển được, Trường Ương cuối cùng buông tay, nàng lấy ra mấy khối trung phẩm linh thạch nắm chặt: “Cần phải đi rồi.”

Mọi người tuy chưa khỏi hẳn, nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều, nghe vậy đều có thể đứng dậy được.

Thường Nhạc nâng sư đệ đang nằm trên đất dậy nói: “Muốn ra khỏi bí cảnh trước tiên cần phá vỡ mắt trận.”

Lối ra từ bí cảnh sẽ tự động mở ra, nhưng không ai biết khi nào sẽ mở, tiểu bí cảnh ít nhất cũng phải năm ngày.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.