0 chữ
Chương 13
Chương 14: Sơn Vân Loạn (2)
“Được rồi, các ngươi nên trở về tông môn.” Chấp sự bên cạnh thấy Trường Ương hơi thở vững vàng, đưa tay nói, “Chương Nguyệt nói hồi ảnh châu ở trong tay ngươi, giao cho ta đi.”
Mặc dù Hợp Hoan Tông hiện giờ chỉ là một tiểu tông môn nghèo túng, nhưng tán tu dám thách thức uy quyền tông môn, muốn gϊếŧ hại đệ tử tông môn, hắn làm chấp sự, cũng phải tiêu diệt những tán tu đó.
Trường Ương cười cười, bên má hiện lên độ cung tiêu chuẩn: “Không cần, bọn họ đã chết rồi.”
Chấp sự tông môn sửng sốt rồi hiểu ra: “Được, trừ bỏ rồi thì tốt, ta đưa các ngươi về tông môn.”
......
Ở chân núi Hợp Hoan Tông, Thường Nhạc cùng Trường Ương vừa từ Truyền Tống Trận bước ra, liền có thể nhìn thấy chung quanh các sườn núi trồng đầy cây hợp hoan, hoa hợp hoan quanh năm không tàn như lớp sương mù đỏ tươi bao phủ dãy núi này.
“Sư muội, lần sau đừng ở lại một mình.” Thường Nhạc nghẹn hồi lâu, vẫn nhịn không được quay đầu dài dòng nói, “Tuy rằng bí cảnh lần này chỉ có cấp Trúc Cơ trở xuống mới vào được, nhưng ai cũng không biết đối phương có chiêu trò gì.”
Hai người đều là Trúc Cơ, Thường Nhạc là trời sinh linh thể, còn Trường Ương là người phàm, cần bắt đầu tu luyện từ dẫn khí đoạn cốt, không so được với tu sĩ vừa sinh ra liền có thể dẫn khí, hơn nữa hắn vào tông môn trước, cho nên đã trở thành đại sư huynh.
Nhưng Trường Ương đạo tâm kiên định, tốc độ tu luyện cực nhanh, khoảng cách những năm tháng kia đã được san bằng.
Hiện giờ thực lực của nàng thậm chí còn vượt qua hắn.
Bất quá, hắn là trời sinh linh thể cũng không phải là điều gì hiếm có.
Trời đất này có bốn giới, một là Nhân giới, hai là Linh giới, ba là Yêu giới, bốn là Ma giới.
Trong đó tu sĩ Linh giới cùng người phàm Nhân giới về ngoại hình và tâm tính là giống nhau nhất, nhưng Linh giới có linh khí khắp nơi, còn Nhân giới hỗn độn, hít thở toàn là hỗn độn chi khí.
Hai giới được chia ra như vậy, người được sinh ra ở Linh giới toàn là linh thể trời sinh, cũng là tu sĩ. Còn Nhân giới, trừ phi bước vào con đường tu hành, nếu không người phàm thọ mệnh hơn trăm năm liền sẽ qua đời.
Đương nhiên đa số tu sĩ có linh thể trời sinh ở Linh giới cả đời cũng chỉ quanh quẩn ở Luyện Khí kỳ, thậm chí không vào được tông môn, cùng người thường ở Nhân giới cũng không khác biệt lắm, nhiều nhất là sống lâu hơn người phàm vài trăm năm.
“Đã biết.” Trường Ương đáp ứng rồi nói, “Sư huynh, ta đi Cổ Tịch Lâu trước.”
“Ngươi……” Thường Nhạc nhìn bóng dáng Trường Ương bước nhanh rời đi, khuôn mặt nguyên bản tuấn tú nghiêm nghị cuối cùng cũng nứt toạc, nhịn không được cào đầu, “Tốt xấu gì cũng phải nghỉ ngơi một lát chứ.”
......
Cổ Tịch Lâu có ba tầng, chủ yếu ghi lại các bí kỹ của Hợp Hoan Tông, Trường Ương từ khi nhập tông môn đến nay, ở chỗ này lâu nhất, nhưng với cảnh giới của nàng, rất nhiều bí kỹ đều xem không hiểu, chỉ có thể liều màng nuốt nguyên, cố gắng ghi nhớ, rồi học những cái có thể hiểu được.
Nàng lên lầu hai, tiếp tục xem quyển bí kỹ thủ công mà trước khi rời tông môn đã đọc dở, ngẫu nhiên tay chỉ huy động, mơ hồ có linh lực vận chuyển.
Hợp Hoan Tông chỉ có một môn tâm pháp tu luyện chính thống, tâm pháp bí kỹ mà các tiền bối tông môn để lại trong lâu các, đều do tâm pháp này diễn biến mà ra.
Nhưng sư phụ từng đề cập, khi tu luyện đến Lâm Tiên cảnh giới, mới xem như tâm pháp chân chính của Hợp Hoan Tông —— Sơn Vân Loạn.
Đại đạo tu hành, cần chín giai thành thần, chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Tàng U, Lâm Tiên, Bán Tiên, Khuy Thần, Chân Thần.
Từ mấy chục vạn năm trước, Chân Thần phá không phi thăng, tứ giới không còn Chân Thần, Lâm Tiên cảnh giới có thể chấp chưởng đại tông môn.
Hợp Hoan Tông vốn vì chậm chạp không ai có thể tu thành Sơn Vân Loạn, dần dần suy yếu, hiện giờ đã sắp rơi ra khỏi bảng 3000 tông môn Linh giới.
Trường Ương hoàn hồn, tiếp tục đắm chìm trong việc học bí kỹ.
Ánh nắng nghiêng xuống chiếu vào, rải trên kệ sách gỗ đen trước mặt người, soi vào khuôn mặt mảnh khảnh chuyên chú kia.
Không biết ngoài cửa sổ trên gác mái đổi thay mấy lần, nàng bỗng nhiên phát hiện điều gì, khép lại quyển sách bí kỹ, nhét trở lại chỗ cũ, đồng thời nghiêng người tránh một đòn, trở tay đánh về phía sau.
“Ai da!”
Trường Ương nghe thấy giọng nói quen thuộc, thu tay, lắc mình đỡ lấy kệ sách đang nghiêng đảo, nhìn người tới: “Chương Nguyệt.”
Mặc dù Hợp Hoan Tông hiện giờ chỉ là một tiểu tông môn nghèo túng, nhưng tán tu dám thách thức uy quyền tông môn, muốn gϊếŧ hại đệ tử tông môn, hắn làm chấp sự, cũng phải tiêu diệt những tán tu đó.
Trường Ương cười cười, bên má hiện lên độ cung tiêu chuẩn: “Không cần, bọn họ đã chết rồi.”
Chấp sự tông môn sửng sốt rồi hiểu ra: “Được, trừ bỏ rồi thì tốt, ta đưa các ngươi về tông môn.”
......
Ở chân núi Hợp Hoan Tông, Thường Nhạc cùng Trường Ương vừa từ Truyền Tống Trận bước ra, liền có thể nhìn thấy chung quanh các sườn núi trồng đầy cây hợp hoan, hoa hợp hoan quanh năm không tàn như lớp sương mù đỏ tươi bao phủ dãy núi này.
Hai người đều là Trúc Cơ, Thường Nhạc là trời sinh linh thể, còn Trường Ương là người phàm, cần bắt đầu tu luyện từ dẫn khí đoạn cốt, không so được với tu sĩ vừa sinh ra liền có thể dẫn khí, hơn nữa hắn vào tông môn trước, cho nên đã trở thành đại sư huynh.
Nhưng Trường Ương đạo tâm kiên định, tốc độ tu luyện cực nhanh, khoảng cách những năm tháng kia đã được san bằng.
Hiện giờ thực lực của nàng thậm chí còn vượt qua hắn.
Bất quá, hắn là trời sinh linh thể cũng không phải là điều gì hiếm có.
Trời đất này có bốn giới, một là Nhân giới, hai là Linh giới, ba là Yêu giới, bốn là Ma giới.
Hai giới được chia ra như vậy, người được sinh ra ở Linh giới toàn là linh thể trời sinh, cũng là tu sĩ. Còn Nhân giới, trừ phi bước vào con đường tu hành, nếu không người phàm thọ mệnh hơn trăm năm liền sẽ qua đời.
Đương nhiên đa số tu sĩ có linh thể trời sinh ở Linh giới cả đời cũng chỉ quanh quẩn ở Luyện Khí kỳ, thậm chí không vào được tông môn, cùng người thường ở Nhân giới cũng không khác biệt lắm, nhiều nhất là sống lâu hơn người phàm vài trăm năm.
“Đã biết.” Trường Ương đáp ứng rồi nói, “Sư huynh, ta đi Cổ Tịch Lâu trước.”
“Ngươi……” Thường Nhạc nhìn bóng dáng Trường Ương bước nhanh rời đi, khuôn mặt nguyên bản tuấn tú nghiêm nghị cuối cùng cũng nứt toạc, nhịn không được cào đầu, “Tốt xấu gì cũng phải nghỉ ngơi một lát chứ.”
Cổ Tịch Lâu có ba tầng, chủ yếu ghi lại các bí kỹ của Hợp Hoan Tông, Trường Ương từ khi nhập tông môn đến nay, ở chỗ này lâu nhất, nhưng với cảnh giới của nàng, rất nhiều bí kỹ đều xem không hiểu, chỉ có thể liều màng nuốt nguyên, cố gắng ghi nhớ, rồi học những cái có thể hiểu được.
Nàng lên lầu hai, tiếp tục xem quyển bí kỹ thủ công mà trước khi rời tông môn đã đọc dở, ngẫu nhiên tay chỉ huy động, mơ hồ có linh lực vận chuyển.
Hợp Hoan Tông chỉ có một môn tâm pháp tu luyện chính thống, tâm pháp bí kỹ mà các tiền bối tông môn để lại trong lâu các, đều do tâm pháp này diễn biến mà ra.
Nhưng sư phụ từng đề cập, khi tu luyện đến Lâm Tiên cảnh giới, mới xem như tâm pháp chân chính của Hợp Hoan Tông —— Sơn Vân Loạn.
Đại đạo tu hành, cần chín giai thành thần, chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Tàng U, Lâm Tiên, Bán Tiên, Khuy Thần, Chân Thần.
Từ mấy chục vạn năm trước, Chân Thần phá không phi thăng, tứ giới không còn Chân Thần, Lâm Tiên cảnh giới có thể chấp chưởng đại tông môn.
Hợp Hoan Tông vốn vì chậm chạp không ai có thể tu thành Sơn Vân Loạn, dần dần suy yếu, hiện giờ đã sắp rơi ra khỏi bảng 3000 tông môn Linh giới.
Trường Ương hoàn hồn, tiếp tục đắm chìm trong việc học bí kỹ.
Ánh nắng nghiêng xuống chiếu vào, rải trên kệ sách gỗ đen trước mặt người, soi vào khuôn mặt mảnh khảnh chuyên chú kia.
Không biết ngoài cửa sổ trên gác mái đổi thay mấy lần, nàng bỗng nhiên phát hiện điều gì, khép lại quyển sách bí kỹ, nhét trở lại chỗ cũ, đồng thời nghiêng người tránh một đòn, trở tay đánh về phía sau.
“Ai da!”
Trường Ương nghe thấy giọng nói quen thuộc, thu tay, lắc mình đỡ lấy kệ sách đang nghiêng đảo, nhìn người tới: “Chương Nguyệt.”
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
