0 chữ
Chương 29
Chương 29: Diên Thọ Đan
Đồng thời, một luồng hương thơm nồng nàn ập vào mặt, ngửi mùi thơm đan dược tràn đầy sức sống, bộ não đang đơ cứng vì sốc của Mạc An bắt đầu lấy lại tinh thần.
Trong miệng hắn lẩm bẩm: “Hóa ra là Diên Thọ Đan.”
“Gù?”
Quy Quy đánh hơi thấy mùi cũng ghé lại, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bình đan dược trong tay Mạc An.
“Tiểu Nhị, không phải Trúc Cơ Đan mà là Diên Thọ Đan!”
Nói với Quy Quy xong, đột nhiên Mạc An nhớ ra một chuyện động phủ Trúc Cơ ầm ĩ mấy năm trước.
Lần đó không chỉ xuất hiện rất nhiều bảo vật, mà còn có một lời đồn, nói rằng có một tu sĩ Luyện Khí nhân lúc hỗn loạn đã lấy đi một viên Diên Thọ Đan nhị giai thượng phẩm.
Về cơ bản bây giờ Mạc An đã xác định được, viên Diên Thọ Đan trong tay hắn chính là viên đan dược trong lời đồn năm xưa.
Ở một nơi nhỏ bé như Minh Vân sơn mạch, việc xuất hiện một viên Diên Thọ Đan quý giá như vậy đã là một điều bất ngờ, không thể nào cùng lúc xuất hiện hai viên.
Nhưng mà để Mạc An không thể hiểu được là, tại sao viên Diên Thọ Đan này lại còn tồn tại cho đến bây giờ và còn bị Vạn Cửu Đao và Liêu Kinh Viễn tranh giành.
Trước đây đệ tử dưới trướng Minh Vân thượng nhân đã có không ít động thái ngấm ngầm tìm kiếm viên Diên Thọ Đan này.
Cầm viên bảo đan, đột nhiên Mạc An cảm thấy có chút nóng tay. Đối với viên Diên Thọ Đan liên quan đến nhiều rắc rối này, việc mình mơ hồ có được nó lại khiến hắn có chút không an tâm.
Tuy không đến mức vứt bỏ bảo đan, nhưng làm rõ ngọn nguồn sự việc cũng có thể giúp mình nắm rõ tình hình, không đến mức bị động sau khi có chuyện gì xảy ra.
Nhìn đống đồ đổ ra trên đất, Mạc An khẽ nhíu mày, bắt đầu lục tìm bên trong. Chắc chắn Liêu lão đầu biết không ít chuyện, chỉ là không biết có để lại dấu vết gì không.
Mạc An đặc biệt chú ý đến những điển tịch và ngọc giản ghi chép.
Lật khắp mấy chục cuốn điển tịch không thu được gì, mãi sau đó mới tìm thấy manh mối trong một cái ngọc giản có cấm chế.
May mắn là khi Liêu lão đầu chết, khả năng khống chế cấm chế biến mất, Mạc An nhanh chóng giải trừ được, bằng không chỉ riêng việc phá cấm chế đã là một rắc rối lớn rồi.
Thần thức chìm đắm vào trong đó, một lúc lâu sau Mạc An mới đặt ngọc giản trong tay xuống.
Tinh thần căng thẳng được thả lỏng, giọng điệu của hắn hơi kỳ quái: “Quả nhiên Liêu lão đầu này là một lão quỷ mưu mô. Tiểu Nhị à, đúng là người càng già càng tinh, từ mấy năm trước Liêu lão đầu đã biết chuyện Vạn Cửu Đao có được Diên Thọ Đan. Để gϊếŧ người cướp của, lão không chỉ chuẩn bị rất nhiều vũ khí mà còn ngày đêm theo dõi người ta!”
“Gù?”
Quy Quy tỏ vẻ không hiểu, thấy con rùa nhỏ nhà mình đang hoang mang lắc đầu, Mạc An tiếp tục giải thích.
Thì ra vài năm trước, trong sự kiện giành bảo vật ở động phủ Trúc Cơ, Liêu lão đầu và Vạn Cửu Đao đều là những người tham gia. Khi Vạn Cửu Đao đoạt được viên Diên Thọ Đan thì trùng hợp bị Liêu lão đầu nhìn thấy.
Lão Liêu thèm đến đỏ mắt nhưng không hề hé răng. Lão tự biết mình, hiểu rằng trực tiếp cướp thì không thể đánh lại Vạn Cửu Đao. Lão hồ ly nghĩ ngay ra một kế, tung tin tức Diên Thọ Đan xuất hiện.
Tin tức vừa truyền ra, lập tức gây sóng gió lớn, khuấy cho nước đυ.c ngầu rồi, mục đích của Liêu lão đầu cũng đạt được.
Lão muốn Vạn Cửu Đao không thể mang Diên Thọ Đan ra khỏi phạm vi Minh Vân sơn mạch trong thời gian ngắn. Còn về việc Vạn Cửu Đao trực tiếp ăn đan dược, Liêu lão đầu tin chắc gã sẽ không làm vậy.
Vạn Cửu Đao chưa đến sáu mươi tuổi, khí huyết bản thân còn chưa suy yếu, có hy vọng Trúc Cơ. Chỉ cần là tu sĩ có chí hướng đạo, tuyệt đối sẽ không ăn Diên Thọ Đan kéo dài tuổi thọ.
Diên Thọ Đan nhị giai thượng phẩm quý giá đến mức nào? Đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan là quá dư dả. Liêu lão đầu dám chắc Vạn Cửu Đao sẽ mang Diên Thọ Đan ra khỏi Minh Vân sơn mạch, đi đến một nơi lớn hơn, phồn hoa hơn, mưu cầu việc Trúc Cơ.
Vì tuổi thọ của Minh Vân thượng nhân sắp hết, kế hoạch của Liêu lão đầu diễn ra thuận lợi hơn dự kiến. Khi nhóm tu sĩ họ vừa rời khỏi động phủ Trúc Cơ, Minh Vân thượng nhân đã nghe tin mà đến.
Điều bất ngờ là Minh Vân thượng nhân không hề sử dụng bất kỳ thủ đoạn ép buộc nào, chỉ nói: “Các tiểu hữu, các ngươi cũng biết tình hình của lão phu. Nếu ai thật sự có được Diên Thọ Đan, ta sẽ mua lại với giá cao hơn giá thị trường và bảo vệ người đó không bị những kẻ có tâm gây hại.”
Chờ một lúc thấy không ai trả lời, Minh Vân thượng nhân thở dài một tiếng rồi bay đi.
Liêu lão đầu thấy Minh Vân thượng nhân đến thì nửa mừng nửa lo. Mừng là khả năng Vạn Cửu Đao bị kẹt lại Minh Vân Sơn Mạch tăng lên rất nhiều. Lo là sợ Vạn Cửu Đao thật sự đồng ý giao dịch với Minh Vân thượng nhân, mặc dù khả năng này cực kỳ nhỏ.
Trong khi Liêu lão đầu đang vui mừng, Vạn Cửu Đao ở gần đó lại cảm thấy lòng lạnh như băng. Ban đầu gã cứ ngỡ trời cao phù hộ mình, đại đạo đã ở trong tầm tay, không ngờ lại xảy ra sai sót như vậy.
Gã biết lúc này mình tuyệt đối không thể manh động, người khác theo dõi gã không sợ, nhưng nếu là Minh Vân thượng nhân thì lại khác. Mặc dù bây giờ người đã đi rồi, nhưng nói không để lại thủ đoạn nào trên người những tu sĩ như họ thì gã không tin.
Thấy Minh Vân thượng nhân dẫn đệ tử rời đi, các tu sĩ khác có mặt cũng mang theo những suy nghĩ khác nhau mà tản đi khắp nơi.
Liêu lão đầu để tránh rút dây động rừng nên không đi theo Vạn Cửu Đao, vội vàng quay về phường thị chuẩn bị.
Sau đó là chính là việc Liêu lão đầu bắt đầu theo dõi Vạn Cửu Đao. Đương nhiên tránh bị phát hiện, lão không chỉ chuẩn bị rất nhiều đạo cụ mà còn giữ khoảng cách rất xa.
Cứ như vậy, Liêu lão đầu như một kẻ biếи ŧɦái rình rập, theo dõi Vạn Cửu Đao mấy năm.
Tình huống mà Mạc An gặp phải hai người đại chiến hôm nay chính là cảnh Vạn Cửu Đao lấy bảo vật, bị Liêu lão đầu đánh lén muốn gϊếŧ người cướp của.
Bởi vì lão Liêu muốn dựa vào hành vi của Vạn Cửu Đao để phán đoán tung tích của Diên Thọ Đan, nên ghi chép rất chi tiết, thậm chí còn có trong ngọc giản của lão còn rất nhiều suy đoán.
Đã làm rõ được nguyên nhân và kết quả, một tảng đá lớn trong lòng Mạc An cũng hoàn toàn rơi xuống.
Đối với nguyên nhân Vạn Cửu Đao lấy bảo vật vào thời điểm này, Mạc An cũng có vài suy đoán.
Có lẽ vài năm trôi qua, gã cảm thấy đủ để Minh Vân thượng nhân từ bỏ hoặc lơ là sự chú ý đến chuyện này. Đương nhiên, khả năng lớn hơn là Vạn Cửu Đao cách sáu mươi tuổi không xa lắm.
Rũ bỏ những thông tin phức tạp vừa tràn vào đầu, Mạc An ngân nga một giai điệu lạc điệu.
“Hò dô ta nào hò dô ta.”
Thể xác và tinh thần thả lỏng, Mạc An cầm bình đan dược lên, tỉ mỉ quan sát Diên Thọ Đan trong truyền thuyết.
Lớn hơn hạt châu một chút, toàn thân màu xanh nhạt, phía trên có những hoa văn bí ẩn như vân gỗ, trông như một viên bảo châu phỉ thúy phẩm chất thượng hạng, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy sinh cơ bừng bừng.
“Quả đúng là non trùng nước tiếp ngỡ không đường, liễu rậm hoa tàn bỗng thấy thôn! Muốn trồng hoa mà hoa chẳng nở, không cố trồng liễu lại rợp bóng xanh!”
Nghĩ đến ba cây Trường Linh Thảo vẫn đang sinh trưởng trong linh điền, lại nhìn Diên Thọ Đan trong tay, Mạc An cảm khái khôn xiết, dùng trình độ văn hóa ít ỏi của mình mà ngâm ngay hai câu thơ.
Nhân sinh vô thường, đại tràng bao tiểu tràng (ý nói cuộc đời đầy bất trắc)!
Nhìn Quy Quy đang nằm cạnh đống linh thạch như một thần giữ của, Mạc An gọi: “Tiểu Nhị, bây giờ chúng ta hãy kiểm kê tổng tài sản của chúng ta xem có bao nhiêu.”
“Gù!”
Quy Quy nghe xong vui vẻ đồng ý, lập tức bò tới.
“Ban đầu chúng ta có một nghìn hai trăm ba mươi khối linh thạch, cộng thêm tám nghìn chín trăm sáu mươi bảy khối này thì tổng cộng là mười nghìn không trăm chín mươi bảy khối linh thạch!”
Trong miệng hắn lẩm bẩm: “Hóa ra là Diên Thọ Đan.”
“Gù?”
Quy Quy đánh hơi thấy mùi cũng ghé lại, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bình đan dược trong tay Mạc An.
“Tiểu Nhị, không phải Trúc Cơ Đan mà là Diên Thọ Đan!”
Nói với Quy Quy xong, đột nhiên Mạc An nhớ ra một chuyện động phủ Trúc Cơ ầm ĩ mấy năm trước.
Lần đó không chỉ xuất hiện rất nhiều bảo vật, mà còn có một lời đồn, nói rằng có một tu sĩ Luyện Khí nhân lúc hỗn loạn đã lấy đi một viên Diên Thọ Đan nhị giai thượng phẩm.
Về cơ bản bây giờ Mạc An đã xác định được, viên Diên Thọ Đan trong tay hắn chính là viên đan dược trong lời đồn năm xưa.
Nhưng mà để Mạc An không thể hiểu được là, tại sao viên Diên Thọ Đan này lại còn tồn tại cho đến bây giờ và còn bị Vạn Cửu Đao và Liêu Kinh Viễn tranh giành.
Trước đây đệ tử dưới trướng Minh Vân thượng nhân đã có không ít động thái ngấm ngầm tìm kiếm viên Diên Thọ Đan này.
Cầm viên bảo đan, đột nhiên Mạc An cảm thấy có chút nóng tay. Đối với viên Diên Thọ Đan liên quan đến nhiều rắc rối này, việc mình mơ hồ có được nó lại khiến hắn có chút không an tâm.
Tuy không đến mức vứt bỏ bảo đan, nhưng làm rõ ngọn nguồn sự việc cũng có thể giúp mình nắm rõ tình hình, không đến mức bị động sau khi có chuyện gì xảy ra.
Mạc An đặc biệt chú ý đến những điển tịch và ngọc giản ghi chép.
Lật khắp mấy chục cuốn điển tịch không thu được gì, mãi sau đó mới tìm thấy manh mối trong một cái ngọc giản có cấm chế.
May mắn là khi Liêu lão đầu chết, khả năng khống chế cấm chế biến mất, Mạc An nhanh chóng giải trừ được, bằng không chỉ riêng việc phá cấm chế đã là một rắc rối lớn rồi.
Thần thức chìm đắm vào trong đó, một lúc lâu sau Mạc An mới đặt ngọc giản trong tay xuống.
Tinh thần căng thẳng được thả lỏng, giọng điệu của hắn hơi kỳ quái: “Quả nhiên Liêu lão đầu này là một lão quỷ mưu mô. Tiểu Nhị à, đúng là người càng già càng tinh, từ mấy năm trước Liêu lão đầu đã biết chuyện Vạn Cửu Đao có được Diên Thọ Đan. Để gϊếŧ người cướp của, lão không chỉ chuẩn bị rất nhiều vũ khí mà còn ngày đêm theo dõi người ta!”
Quy Quy tỏ vẻ không hiểu, thấy con rùa nhỏ nhà mình đang hoang mang lắc đầu, Mạc An tiếp tục giải thích.
Thì ra vài năm trước, trong sự kiện giành bảo vật ở động phủ Trúc Cơ, Liêu lão đầu và Vạn Cửu Đao đều là những người tham gia. Khi Vạn Cửu Đao đoạt được viên Diên Thọ Đan thì trùng hợp bị Liêu lão đầu nhìn thấy.
Lão Liêu thèm đến đỏ mắt nhưng không hề hé răng. Lão tự biết mình, hiểu rằng trực tiếp cướp thì không thể đánh lại Vạn Cửu Đao. Lão hồ ly nghĩ ngay ra một kế, tung tin tức Diên Thọ Đan xuất hiện.
Tin tức vừa truyền ra, lập tức gây sóng gió lớn, khuấy cho nước đυ.c ngầu rồi, mục đích của Liêu lão đầu cũng đạt được.
Lão muốn Vạn Cửu Đao không thể mang Diên Thọ Đan ra khỏi phạm vi Minh Vân sơn mạch trong thời gian ngắn. Còn về việc Vạn Cửu Đao trực tiếp ăn đan dược, Liêu lão đầu tin chắc gã sẽ không làm vậy.
Vạn Cửu Đao chưa đến sáu mươi tuổi, khí huyết bản thân còn chưa suy yếu, có hy vọng Trúc Cơ. Chỉ cần là tu sĩ có chí hướng đạo, tuyệt đối sẽ không ăn Diên Thọ Đan kéo dài tuổi thọ.
Diên Thọ Đan nhị giai thượng phẩm quý giá đến mức nào? Đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan là quá dư dả. Liêu lão đầu dám chắc Vạn Cửu Đao sẽ mang Diên Thọ Đan ra khỏi Minh Vân sơn mạch, đi đến một nơi lớn hơn, phồn hoa hơn, mưu cầu việc Trúc Cơ.
Vì tuổi thọ của Minh Vân thượng nhân sắp hết, kế hoạch của Liêu lão đầu diễn ra thuận lợi hơn dự kiến. Khi nhóm tu sĩ họ vừa rời khỏi động phủ Trúc Cơ, Minh Vân thượng nhân đã nghe tin mà đến.
Điều bất ngờ là Minh Vân thượng nhân không hề sử dụng bất kỳ thủ đoạn ép buộc nào, chỉ nói: “Các tiểu hữu, các ngươi cũng biết tình hình của lão phu. Nếu ai thật sự có được Diên Thọ Đan, ta sẽ mua lại với giá cao hơn giá thị trường và bảo vệ người đó không bị những kẻ có tâm gây hại.”
Chờ một lúc thấy không ai trả lời, Minh Vân thượng nhân thở dài một tiếng rồi bay đi.
Liêu lão đầu thấy Minh Vân thượng nhân đến thì nửa mừng nửa lo. Mừng là khả năng Vạn Cửu Đao bị kẹt lại Minh Vân Sơn Mạch tăng lên rất nhiều. Lo là sợ Vạn Cửu Đao thật sự đồng ý giao dịch với Minh Vân thượng nhân, mặc dù khả năng này cực kỳ nhỏ.
Trong khi Liêu lão đầu đang vui mừng, Vạn Cửu Đao ở gần đó lại cảm thấy lòng lạnh như băng. Ban đầu gã cứ ngỡ trời cao phù hộ mình, đại đạo đã ở trong tầm tay, không ngờ lại xảy ra sai sót như vậy.
Gã biết lúc này mình tuyệt đối không thể manh động, người khác theo dõi gã không sợ, nhưng nếu là Minh Vân thượng nhân thì lại khác. Mặc dù bây giờ người đã đi rồi, nhưng nói không để lại thủ đoạn nào trên người những tu sĩ như họ thì gã không tin.
Thấy Minh Vân thượng nhân dẫn đệ tử rời đi, các tu sĩ khác có mặt cũng mang theo những suy nghĩ khác nhau mà tản đi khắp nơi.
Liêu lão đầu để tránh rút dây động rừng nên không đi theo Vạn Cửu Đao, vội vàng quay về phường thị chuẩn bị.
Sau đó là chính là việc Liêu lão đầu bắt đầu theo dõi Vạn Cửu Đao. Đương nhiên tránh bị phát hiện, lão không chỉ chuẩn bị rất nhiều đạo cụ mà còn giữ khoảng cách rất xa.
Cứ như vậy, Liêu lão đầu như một kẻ biếи ŧɦái rình rập, theo dõi Vạn Cửu Đao mấy năm.
Tình huống mà Mạc An gặp phải hai người đại chiến hôm nay chính là cảnh Vạn Cửu Đao lấy bảo vật, bị Liêu lão đầu đánh lén muốn gϊếŧ người cướp của.
Bởi vì lão Liêu muốn dựa vào hành vi của Vạn Cửu Đao để phán đoán tung tích của Diên Thọ Đan, nên ghi chép rất chi tiết, thậm chí còn có trong ngọc giản của lão còn rất nhiều suy đoán.
Đã làm rõ được nguyên nhân và kết quả, một tảng đá lớn trong lòng Mạc An cũng hoàn toàn rơi xuống.
Đối với nguyên nhân Vạn Cửu Đao lấy bảo vật vào thời điểm này, Mạc An cũng có vài suy đoán.
Có lẽ vài năm trôi qua, gã cảm thấy đủ để Minh Vân thượng nhân từ bỏ hoặc lơ là sự chú ý đến chuyện này. Đương nhiên, khả năng lớn hơn là Vạn Cửu Đao cách sáu mươi tuổi không xa lắm.
Rũ bỏ những thông tin phức tạp vừa tràn vào đầu, Mạc An ngân nga một giai điệu lạc điệu.
“Hò dô ta nào hò dô ta.”
Thể xác và tinh thần thả lỏng, Mạc An cầm bình đan dược lên, tỉ mỉ quan sát Diên Thọ Đan trong truyền thuyết.
Lớn hơn hạt châu một chút, toàn thân màu xanh nhạt, phía trên có những hoa văn bí ẩn như vân gỗ, trông như một viên bảo châu phỉ thúy phẩm chất thượng hạng, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy sinh cơ bừng bừng.
“Quả đúng là non trùng nước tiếp ngỡ không đường, liễu rậm hoa tàn bỗng thấy thôn! Muốn trồng hoa mà hoa chẳng nở, không cố trồng liễu lại rợp bóng xanh!”
Nghĩ đến ba cây Trường Linh Thảo vẫn đang sinh trưởng trong linh điền, lại nhìn Diên Thọ Đan trong tay, Mạc An cảm khái khôn xiết, dùng trình độ văn hóa ít ỏi của mình mà ngâm ngay hai câu thơ.
Nhân sinh vô thường, đại tràng bao tiểu tràng (ý nói cuộc đời đầy bất trắc)!
Nhìn Quy Quy đang nằm cạnh đống linh thạch như một thần giữ của, Mạc An gọi: “Tiểu Nhị, bây giờ chúng ta hãy kiểm kê tổng tài sản của chúng ta xem có bao nhiêu.”
“Gù!”
Quy Quy nghe xong vui vẻ đồng ý, lập tức bò tới.
“Ban đầu chúng ta có một nghìn hai trăm ba mươi khối linh thạch, cộng thêm tám nghìn chín trăm sáu mươi bảy khối này thì tổng cộng là mười nghìn không trăm chín mươi bảy khối linh thạch!”
3
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
