0 chữ
Chương 32
Chương 32: Anh Chu Tấn Nam, Em Có Thể Nhìn Mắt Anh Không? 1
Đợi hai người xuống lầu, Phương Lan Hân đóng cửa lại, bất lực ngồi xuống ghế sô pha.
Cảm giác mấy ngày nay, Hứa Khanh đã đảo lộn cả căn nhà vốn yên bình của bà ta!
Nhìn Hứa Như Nguyệt, trong lòng bà ta càng thêm nghẹn khuất.
Hứa Như Nguyệt cũng đầy bất mãn: "Mẹ, tại sao mẹ không cho con nói? Lần đó con về nhà, con nhìn thấy chị ta dan díu với một người đàn ông trong nhà."
Phương Lan Hân trừng mắt nhìn Hứa Như Nguyệt: "Con nhìn thấy người đàn ông đó là ai chưa? Hay là con bắt được quả tang hai người họ? Con nói ra, chị ta không thừa nhận, cuối cùng Chu Tấn Nam sẽ nghĩ gì về con? Bây giờ quan trọng nhất là hôn sự của con và Chu Cẩn Hiên không thể hủy được."
Hứa Như Nguyệt lại òa khóc: "Bây giờ con như thế này, Chu Cẩn Hiên nhất định sẽ không cần con nữa, con phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt Phương Lan Hân trở nên âm trầm: "Nó nhất định phải cưới!"
...
Hứa Khanh dắt Chu Tấn Nam ra khỏi cửa khu nhà, vội vàng buông tay ra, có chút ngượng ngùng nói: "Anh Chu Tấn Nam, để anh chê cười rồi."
Chu Tấn Nam hơi nghiêng đầu về phía cô: "Bọn họ lúc nào cũng đối xử với em như vậy sao?"
Anh nghe nói mẹ kế của Hứa Khanh rất tốt, thậm chí còn đối xử với con ghẻ tốt hơn cả con gái ruột.
Nhưng nhìn những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, hình như không phải như vậy.
Hứa Khanh trọng sinh trở về, cũng quyết định không làm kiểu người cam chịu, nuốt mọi cay đắng, oán hận vào trong bụng nữa, cô vừa chậm rãi bước đi cùng Chu Tấn Nam, vừa nhỏ giọng nói: "Thực ra trước đây em không hiểu, bây giờ em mới biết, bà ta đối xử tốt với em không phải là thật lòng."
"Bà ta nhường công việc bán vé cho em, mọi người trong khu tập thể đều khen bà ta tốt, nhường công việc tốt như vậy cho con ghẻ, để con gái ruột xuống nông thôn. Sau này em mới hiểu, chỉ tiêu vào đại học ở thành phố rất hạn chế, chỉ cần xuống nông thôn một năm là có thể nhận được chỉ tiêu vào đại học."
Nói đến đây, giọng điệu của cô không giấu được sự thất vọng nhàn nhạt.
Chu Tấn Nam lại nắm bắt được điểm này: "Em muốn thi đại học?"
Hứa Khanh gật đầu: "Muốn chứ, thành tích học tập của em hồi đi học cũng khá lắm."
Chu Tấn Nam im lặng một lúc: "Kể cả kết hôn, em cũng có thể thi đại học, anh sẽ nhờ người tìm một số tài liệu ôn tập cho em."
Hứa Khanh vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, anh cũng biết em vừa mới nghỉ việc, bây giờ định thuê nhà trước, sau đó buôn bán nhỏ, đợi công việc kinh doanh ổn định rồi em sẽ học."
Chu Tấn Nam lại hỏi thêm vài câu: "Em định thuê nhà ở đâu? Buôn bán gì?"
Hứa Khanh cười nói: "Ở gần bến xe, khu vực đó gần cả ga tàu hỏa và bến xe khách, sau này em sẽ làm một ít đồ mang ra ga tàu hỏa bán. Ví dụ như thịt lợn, chân gà, trứng và đậu phụ."
Chu Tấn Nam không nói gì nữa, từ giọng điệu vui vẻ của Hứa Khanh, anh có thể nghe ra cô tràn đầy hy vọng về tương lai, còn có sự thoải mái, vui vẻ từ tận đáy lòng.
Chắc hẳn trên mặt cô cũng đang nở nụ cười rạng rỡ.
Ra khỏi khu tập thể, Hứa Khanh nhìn đồng hồ, thấy đã muộn, quyết định dẫn Chu Tấn Nam đi ăn cơm trưa trước, sau đó đưa anh về nghỉ ngơi: "Anh Chu Tấn Nam, anh muốn ăn gì? Bánh chẻo hay mì sợi?"
Chu Tấn Nam không có ý kiến: "Cái gì cũng được, em muốn ăn gì thì ăn cái đó."
Hứa Khanh suy nghĩ một chút, dẫn Chu Tấn Nam đến một quán cơm nhà nước cách nhà một đoạn, dùng phiếu lương thực ăn cơm vẫn rẻ hơn rất nhiều.
Cô gọi hai cân bánh chẻo nhân thịt dê củ cải, lại gọi thêm hai bát mì thịt dê.
Cảm giác mấy ngày nay, Hứa Khanh đã đảo lộn cả căn nhà vốn yên bình của bà ta!
Nhìn Hứa Như Nguyệt, trong lòng bà ta càng thêm nghẹn khuất.
Hứa Như Nguyệt cũng đầy bất mãn: "Mẹ, tại sao mẹ không cho con nói? Lần đó con về nhà, con nhìn thấy chị ta dan díu với một người đàn ông trong nhà."
Phương Lan Hân trừng mắt nhìn Hứa Như Nguyệt: "Con nhìn thấy người đàn ông đó là ai chưa? Hay là con bắt được quả tang hai người họ? Con nói ra, chị ta không thừa nhận, cuối cùng Chu Tấn Nam sẽ nghĩ gì về con? Bây giờ quan trọng nhất là hôn sự của con và Chu Cẩn Hiên không thể hủy được."
Hứa Như Nguyệt lại òa khóc: "Bây giờ con như thế này, Chu Cẩn Hiên nhất định sẽ không cần con nữa, con phải làm sao bây giờ?"
...
Hứa Khanh dắt Chu Tấn Nam ra khỏi cửa khu nhà, vội vàng buông tay ra, có chút ngượng ngùng nói: "Anh Chu Tấn Nam, để anh chê cười rồi."
Chu Tấn Nam hơi nghiêng đầu về phía cô: "Bọn họ lúc nào cũng đối xử với em như vậy sao?"
Anh nghe nói mẹ kế của Hứa Khanh rất tốt, thậm chí còn đối xử với con ghẻ tốt hơn cả con gái ruột.
Nhưng nhìn những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, hình như không phải như vậy.
Hứa Khanh trọng sinh trở về, cũng quyết định không làm kiểu người cam chịu, nuốt mọi cay đắng, oán hận vào trong bụng nữa, cô vừa chậm rãi bước đi cùng Chu Tấn Nam, vừa nhỏ giọng nói: "Thực ra trước đây em không hiểu, bây giờ em mới biết, bà ta đối xử tốt với em không phải là thật lòng."
"Bà ta nhường công việc bán vé cho em, mọi người trong khu tập thể đều khen bà ta tốt, nhường công việc tốt như vậy cho con ghẻ, để con gái ruột xuống nông thôn. Sau này em mới hiểu, chỉ tiêu vào đại học ở thành phố rất hạn chế, chỉ cần xuống nông thôn một năm là có thể nhận được chỉ tiêu vào đại học."
Chu Tấn Nam lại nắm bắt được điểm này: "Em muốn thi đại học?"
Hứa Khanh gật đầu: "Muốn chứ, thành tích học tập của em hồi đi học cũng khá lắm."
Chu Tấn Nam im lặng một lúc: "Kể cả kết hôn, em cũng có thể thi đại học, anh sẽ nhờ người tìm một số tài liệu ôn tập cho em."
Hứa Khanh vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, anh cũng biết em vừa mới nghỉ việc, bây giờ định thuê nhà trước, sau đó buôn bán nhỏ, đợi công việc kinh doanh ổn định rồi em sẽ học."
Chu Tấn Nam lại hỏi thêm vài câu: "Em định thuê nhà ở đâu? Buôn bán gì?"
Hứa Khanh cười nói: "Ở gần bến xe, khu vực đó gần cả ga tàu hỏa và bến xe khách, sau này em sẽ làm một ít đồ mang ra ga tàu hỏa bán. Ví dụ như thịt lợn, chân gà, trứng và đậu phụ."
Chắc hẳn trên mặt cô cũng đang nở nụ cười rạng rỡ.
Ra khỏi khu tập thể, Hứa Khanh nhìn đồng hồ, thấy đã muộn, quyết định dẫn Chu Tấn Nam đi ăn cơm trưa trước, sau đó đưa anh về nghỉ ngơi: "Anh Chu Tấn Nam, anh muốn ăn gì? Bánh chẻo hay mì sợi?"
Chu Tấn Nam không có ý kiến: "Cái gì cũng được, em muốn ăn gì thì ăn cái đó."
Hứa Khanh suy nghĩ một chút, dẫn Chu Tấn Nam đến một quán cơm nhà nước cách nhà một đoạn, dùng phiếu lương thực ăn cơm vẫn rẻ hơn rất nhiều.
Cô gọi hai cân bánh chẻo nhân thịt dê củ cải, lại gọi thêm hai bát mì thịt dê.
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
