0 chữ
Chương 5
Chương 5: Cánh Cửa Địa Ngục Mở Ra
Ngay khi Lục Dao vừa bước về chỗ, một tiếng bụp vang lên phía sau.
Cả lớp đồng loạt ngoảnh đầu. Là Trương Diễm, nữ sinh ngồi hàng ghế gần cửa sổ, chính là người đã bị giọt mưa máu đầu tiên bắn trúng tay.
Cô ta đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn tròn. Trên mu bàn tay nơi bị mưa đốt bỏng da đã chuyển từ đỏ sang đen thẫm, các đường gân nổi lên như những con giun giãy chết dưới da.
"Không, không ổn rồi!" Cô ta lắp bắp. "Tay, tay tớ đau quá. Hình như đầu tớ..." Nói rồi cô ta đưa tay ôm đầu, người co quắp, mạch máu ở cổ giật mạnh từng hồi như sắp nổ tung.
Một bạn học vội lao đến đỡ lấy Trương Diễm: "Cậu sao vậy?"
Nhưng chưa kịp chạm vào, Trương Diễm ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt đã chuyển sang màu xám đυ.c. Lòng đen biến mất. Miệng cô ta ngoác rộng bất thường, hai hàm răng nghiến vào nhau lạch cạch, tròng mắt xoay tròn như mất kiểm soát.
Một tiếng gầm khe khẽ tràn ra từ cổ họng, nửa người nửa thú. Cô ta lao đến, cắm thẳng răng vào vai nam sinh vừa đỡ mình.
“Cứu với!”
Tiếng hét xé toạc lớp học. Ghế bay tứ tung. Mọi người dẫm lên nhau chạy về phía cửa. Tiếng khóc, tiếng gọi mẹ, tiếng rêи ɾỉ vang lên hỗn loạn.
Một giây trước còn là bạn học, một giây sau đã trở thành quái vật khát máu.
Lục Dao siết chặt quai cặp, ánh mắt không chút dao động. Trong đầu cô, hệ thống vừa cập nhật một dòng thông báo lạnh lùng:
[Cảnh báo: Mưa máu chứa tác nhân virus khuếch tán sinh học.
Người tiếp xúc trực tiếp có nguy cơ tang thi hóa cao.
Mức độ biến dị: Cấp thấp đến cấp trung trong vòng 10 phút.
Gợi ý: Tránh tiếp xúc hoặc tiêu diệt trước khi lan rộng]
Cô lùi một bước, mắt nhìn Trương Diễm đang cào rách da thịt bạn học, rêи ɾỉ như bò sữa bị thọc tiết.
“Trò chơi bắt đầu thật rồi.”
Tiếng hét xé nát không khí.
Cả lớp học giống như bị ném vào giữa cơn ác mộng tập thể. Bàn ghế đổ rầm rầm, người chen người chạy loạn. Một số bạn học gào khóc, một số bị giẫm lên, ngã dúi dụi trên sàn mà không ai quan tâm.
Trương Diễm giờ không còn là người. Máu chảy đầy miệng, cả khuôn mặt biến dạng vì gân máu nổ tung dưới da. Cô ta quay đầu, đôi mắt trắng dã lướt qua từng bạn học như đang chọn món ăn tiếp theo.
“Đừng để nó lại gần!”
“Cửa! Khóa cửa lại!”
“Cô giáo đâu rồi?”
Không ai trả lời. Cô giáo đã ngất lịm từ lúc máu văng trúng chân bà. Ai đó gào lên gọi cấp cứu, nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu.
Cửa lớp bị ai đó đạp tung. Một nhóm học sinh chạy tràn ra hành lang, như đàn ong vỡ tổ. Chỉ còn vài người kẹt lại trong lớp học vì quá sợ hãi, hoặc bị đẩy ngã.
Lục Dao vẫn đứng nguyên.
Cô không sợ. Trước mặt là tang thi đầu tiên nhưng với cô nó chẳng đáng sợ bằng ánh mắt của Trình Hạo lúc cậu ta ném cô ra khỏi căn phòng trú ẩn ở kiếp trước.
Bỗng, cậu ta xuất hiện.
Trình Hạo đẩy một người ra, xông tới chỗ cô, túm lấy tay áo: “Lục Dao! Đi theo tớ! Chúng ta phải rời khỏi đây!”
Lục Dao ngẩng đầu. Cậu ta vẫn là Trình Hạo mà cô từng quen. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó. Cái dáng vẻ “anh là người hùng, em là người cần bảo vệ” đó.
Cô suýt bật cười. Nhưng ngoài mặt, cô chỉ run lên khe khẽ, vội vàng gật đầu: “Tớ sợ. Trình Hạo, cậu đừng bỏ tớ lại nhé!”
Cả lớp đồng loạt ngoảnh đầu. Là Trương Diễm, nữ sinh ngồi hàng ghế gần cửa sổ, chính là người đã bị giọt mưa máu đầu tiên bắn trúng tay.
Cô ta đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn tròn. Trên mu bàn tay nơi bị mưa đốt bỏng da đã chuyển từ đỏ sang đen thẫm, các đường gân nổi lên như những con giun giãy chết dưới da.
"Không, không ổn rồi!" Cô ta lắp bắp. "Tay, tay tớ đau quá. Hình như đầu tớ..." Nói rồi cô ta đưa tay ôm đầu, người co quắp, mạch máu ở cổ giật mạnh từng hồi như sắp nổ tung.
Một bạn học vội lao đến đỡ lấy Trương Diễm: "Cậu sao vậy?"
Nhưng chưa kịp chạm vào, Trương Diễm ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt đã chuyển sang màu xám đυ.c. Lòng đen biến mất. Miệng cô ta ngoác rộng bất thường, hai hàm răng nghiến vào nhau lạch cạch, tròng mắt xoay tròn như mất kiểm soát.
“Cứu với!”
Tiếng hét xé toạc lớp học. Ghế bay tứ tung. Mọi người dẫm lên nhau chạy về phía cửa. Tiếng khóc, tiếng gọi mẹ, tiếng rêи ɾỉ vang lên hỗn loạn.
Một giây trước còn là bạn học, một giây sau đã trở thành quái vật khát máu.
Lục Dao siết chặt quai cặp, ánh mắt không chút dao động. Trong đầu cô, hệ thống vừa cập nhật một dòng thông báo lạnh lùng:
[Cảnh báo: Mưa máu chứa tác nhân virus khuếch tán sinh học.
Người tiếp xúc trực tiếp có nguy cơ tang thi hóa cao.
Mức độ biến dị: Cấp thấp đến cấp trung trong vòng 10 phút.
Gợi ý: Tránh tiếp xúc hoặc tiêu diệt trước khi lan rộng]
Cô lùi một bước, mắt nhìn Trương Diễm đang cào rách da thịt bạn học, rêи ɾỉ như bò sữa bị thọc tiết.
Tiếng hét xé nát không khí.
Cả lớp học giống như bị ném vào giữa cơn ác mộng tập thể. Bàn ghế đổ rầm rầm, người chen người chạy loạn. Một số bạn học gào khóc, một số bị giẫm lên, ngã dúi dụi trên sàn mà không ai quan tâm.
Trương Diễm giờ không còn là người. Máu chảy đầy miệng, cả khuôn mặt biến dạng vì gân máu nổ tung dưới da. Cô ta quay đầu, đôi mắt trắng dã lướt qua từng bạn học như đang chọn món ăn tiếp theo.
“Đừng để nó lại gần!”
“Cửa! Khóa cửa lại!”
“Cô giáo đâu rồi?”
Không ai trả lời. Cô giáo đã ngất lịm từ lúc máu văng trúng chân bà. Ai đó gào lên gọi cấp cứu, nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu.
Cửa lớp bị ai đó đạp tung. Một nhóm học sinh chạy tràn ra hành lang, như đàn ong vỡ tổ. Chỉ còn vài người kẹt lại trong lớp học vì quá sợ hãi, hoặc bị đẩy ngã.
Cô không sợ. Trước mặt là tang thi đầu tiên nhưng với cô nó chẳng đáng sợ bằng ánh mắt của Trình Hạo lúc cậu ta ném cô ra khỏi căn phòng trú ẩn ở kiếp trước.
Bỗng, cậu ta xuất hiện.
Trình Hạo đẩy một người ra, xông tới chỗ cô, túm lấy tay áo: “Lục Dao! Đi theo tớ! Chúng ta phải rời khỏi đây!”
Lục Dao ngẩng đầu. Cậu ta vẫn là Trình Hạo mà cô từng quen. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó. Cái dáng vẻ “anh là người hùng, em là người cần bảo vệ” đó.
Cô suýt bật cười. Nhưng ngoài mặt, cô chỉ run lên khe khẽ, vội vàng gật đầu: “Tớ sợ. Trình Hạo, cậu đừng bỏ tớ lại nhé!”
1
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
