Chương 110
Lần đầu đến Hạng gia
Buổi dạy thử thực chất không yêu cầu phải so tài trực tiếp, chỉ cần các gia sư được mời trong khoảng thời gian nhất định lần lượt giảng cho đứa trẻ một buổi là được. Dù sao, bắt mấy sinh viên đại học vì một chén cơm mà phải so đấu với nhau, rất nhiều người vẫn không thể chấp nhận được.
Về phần lựa chọn cuối cùng, phụ huynh cũng không thể nào gọi mấy gia sư đứng thành một hàng rồi chọn lựa như vua lật thẻ bài được. Như vậy ai cũng khó xử.
Thông thường mà nói, phụ huynh cuối cùng chọn ai thì sẽ thông báo trên nền tảng hoặc gọi điện thoại cho người đó là được. Còn những người không được chọn, việc im hơi lặng tiếng trong thời gian quy định có lẽ chính là lời thông báo tốt nhất.
Hứa Đình Sinh dĩ nhiên cũng không hy vọng chạm mặt Cố Yến ở Hạng gia, nhưng khéo thế nào mà hai người lại đụng nhau ngay cổng nhà họ Hạng. Lúc ấy, Hứa Đình Sinh đến trước một bước và đang ngẩn người trước cửa nhà Hạng Ngưng.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp người Hứa Đình Sinh đến nhà Hạng Ngưng.
Là dân bản địa ở Nham Châu, Hạng gia có một căn nhà nhỏ ba tầng độc lập ở khu vực ngoại ô phía Tây Bắc thành phố. Còn chưa thấy người... chỉ đứng trước căn nhà nhỏ, Hứa Đình Sinh đã thất thần.
Hứa Đình Sinh vốn đã chuẩn bị bài giảng đầy đủ và cũng vô cùng tự tin, giờ lại bắt đầu hơi lo lắng, không biết lát nữa khi ngồi cạnh Hạng Ngưng, mình có còn nói chuyện trôi chảy được không.
Cố Yến lên tiếng chào.
Hứa Đình Sinh hoàn hồn, nhìn thấy Cố Yến. Đây là một cô gái có vóc người cao lớn khỏe mạnh, mái tóc ngắn gọn gàng trông rất chững chạc, trên người... dù không nhìn thấy nhưng chắc chắn không thiếu cơ bắp.
Thật ra từ cuộc trò chuyện trên QQ sáng sớm, Hứa Đình Sinh đã có thể đoán được cá tính của cô gái này. Lần đầu gặp mặt, Hứa Đình Sinh cười ngượng ngùng nói: "Cô vào trước đi, tôi đi dạo thêm chút nữa."
Cố Yến lắc đầu: "Vẫn nên vào cùng nhau đi, trực tiếp đánh bại một gã đàn ông chỉ biết giở trò vặt vãnh như anh, tôi sẽ cảm thấy thú vị hơn."
Cách nói chuyện này... thật quá bất ngờ và khó chấp nhận. Giây phút này, trong đầu Hứa Đình Sinh nảy ra suy nghĩ:
"Em gái ơi, không phải cô vừa bị bồ đá đấy chứ? Tính khí nóng nảy, oán niệm sâu nặng, không biết còn tưởng chú đây đã làm gì cô. Chúng ta trước đây chắc là không quen biết nhau chứ?... Chẳng lẽ, là do thằng khốn Hoàng Á Minh vơ bèo gạt tép dạo trước đã gây họa gì à?"
Đương nhiên, những lời này hắn không dám nói ra.
Cố Yến thấy hắn không nói gì, tiếp tục: "Không dám à? Tôi xem rồi, tuy thành tích thi tốt nghiệp của anh rất tốt, nhưng chủ yếu là nhờ khối xã hội, còn môn Toán của anh thì quá kém...
Hơn nữa, dù anh có ngụy tạo cho mình một đống hồ sơ, nhưng tôi biết anh hoàn toàn không có kinh nghiệm gia sư thực tế. Bản thân mình học giỏi và dạy người khác là hai chuyện khác nhau, hiểu chưa?
Cho nên, ông chủ à, anh thua chắc rồi."
"Lại nữa à?" Hứa Đình Sinh hoàn toàn không hiểu nổi tình hình, cô bạn họ Cố này cứ như ăn phải thuốc súng, vừa đến đã tung một tràng loạn quyền không hề có lý lẽ, đánh cho Hứa Đình Sinh tối tăm mặt mũi.
"Cô nương à, cô nghĩ chỉ mình cô ghét tôi thôi sao? Vậy thì cô chắc chắn không biết bây giờ tôi hận cô đến mức nào đâu. Cô tưởng mình đang tranh một công việc gia sư, nhưng thực ra, cô đang cướp vợ tương lai của tôi đấy, cô biết không?"
Hứa Đình Sinh thầm nghĩ vẩn vơ, rất đáng tiếc, những lời này hắn vẫn không thể nói ra miệng.
Bất đắc dĩ, Hứa Đình Sinh cười nói: "Vậy thì vào cùng nhau đi."
Hứa Đình Sinh đứng ở cổng Hạng gia, Cố Yến gõ cửa.
Kiếp trước, lúc Hứa Đình Sinh và Hạng Ngưng yêu nhau, Hạng Ngưng vẫn còn học đại học, hai người vẫn chưa đến bước ra mắt phụ huynh và bàn chuyện cưới hỏi.
Hứa Đình Sinh chưa từng gặp ba Hạng, mẹ Hạng.
Hạng Ngưng thì ngược lại đã gặp mẹ Hứa một lần, nhưng lần đó là tình cờ gặp trên phố, sau vài câu chào hỏi đơn giản, Hứa Đình Sinh đã kéo Hạng Ngưng chạy trối chết trong ánh mắt "lưu luyến không rời" của mẹ Hứa.
Từ đó có thể đoán được một điều, mẹ Hứa sẽ rất thích Hạng Ngưng. Đợi đến khi Hứa Đình Sinh lừa được nàng về nhà, mẹ Hứa nhất định sẽ không còn cằn nhằn Hứa Đình Sinh vì chuyện xem mắt trước kia nữa.
"Nhưng mà, đó phải là chuyện của bao nhiêu năm sau?"
Bây giờ, ngay lập tức, Hứa Đình Sinh sắp lần đầu tiên bước vào nhà Hạng Ngưng, lần đầu tiên gặp "bố vợ", "mẹ vợ" tương lai... Dù sao thì bản thân Hứa Đình Sinh là nghĩ như vậy.
Cảm giác này thật sự giống hệt như con rể mới lần đầu ra mắt, Hứa Đình Sinh vừa kích động lại càng thêm căng thẳng, căng thẳng đến mức tay chân không biết để đâu cho phải.
"Anh đừng quá căng thẳng." Cố Yến nói.
"Cảm ơn." Hứa Đình Sinh mơ màng đáp lại.
"Dù sao thì cũng thua thôi." Cố Yến nói.
"Tôi..."
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân.
...
Từ lúc ăn cơm trưa, Hạng Ngưng đã bị bố mẹ bắt ngồi ngoan ngoãn trên ghế sô pha trong phòng khách, chờ đợi hai vị "gia sư" sắp đến. Trong khoảng thời gian này, cô đã nghĩ ra rất nhiều cách để trốn thoát, thậm chí còn xúi bà ngoại gọi điện bảo cô đến nhà chơi, nhưng đáng tiếc, tất cả đều vô dụng.
Chuông cửa vang lên, mẹ Hạng đi mở cửa.
Ngoài cửa, Hứa Đình Sinh đứng sau lưng Cố Yến, ló đầu ra nhìn thấy mẹ Hạng, quả thực có vài phần rất giống Hạng Ngưng. Mẹ Hạng gật đầu mỉm cười với Hứa Đình Sinh và Cố Yến, nói: "Vất vả cho hai cháu rồi."
"Không vất vả, không vất vả ạ." Hứa Đình Sinh vội vàng nở nụ cười rạng rỡ, liên thanh đáp lại. Thực tế, hắn căng thẳng đến mức suýt chút nữa đã mềm nhũn cả chân mà quỳ xuống trước mặt mẹ vợ đại nhân.
Trong cửa, người đầu tiên Hạng Ngưng nhìn thấy là Cố Yến.
"Chị gái này định dạy mình cử tạ hay đấu vật đây?"
Hạng Ngưng hơi buồn cười, nhưng nụ cười nhanh chóng bị sự kinh ngạc thay thế. Hạng Ngưng hé miệng, chết trân nhìn bóng người xuất hiện ngay sau Cố Yến...
Ánh mắt giao nhau.
Hạng Ngưng vẫn giữ nguyên vẻ kinh ngạc.
Hứa Đình Sinh thì sắp căng thẳng đến nổ tung, nhìn dáng vẻ ngạc nhiên thất thần của cô nhóc, Hứa Đình Sinh sợ cô sẽ mở miệng gọi một câu "chú lừa đảo", và sau đó... chắc là cũng chẳng có sau đó nữa.
"Thất thần làm gì? Còn không mau chào thầy cô đi." Mẹ Hạng nói với Hạng Ngưng một câu, rồi lại quay sang Hứa Đình Sinh và Cố Yến nói: "Đây là con gái tôi, Hạng Ngưng, làm phiền hai cháu rồi."
Hứa Đình Sinh và Cố Yến liền nói không phiền phức, Cố Yến nói thêm một câu: "Con gái cô chú xinh thật đấy ạ", Hứa Đình Sinh không nói được lời nào. "Chuyện này còn cần cô nói sao?" Hắn thầm nghĩ trong lòng.
"Em chào thầy cô ạ." Hạng Ngưng đứng dậy chào. Lúc nói lời chào, ánh mắt cô hướng về phía Cố Yến, còn Hứa Đình Sinh thì nhận được một ánh mắt đầy ẩn ý.
Bây giờ Hứa Đình Sinh đã chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến Cố Yến, hắn hoảng rồi, ánh mắt này của cô nhóc là có ý gì? Thuộc tính phúc hắc của cô ấy bây giờ chắc là chưa hình thành đâu nhỉ? Sẽ không định chơi mình đấy chứ?
...
Ba mẹ Hạng đã chuẩn bị riêng một phòng để gia sư dạy cho Hạng Ngưng. Cố Yến đang ở bên trong dạy học cho Hạng Ngưng, Hứa Đình Sinh ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với ba mẹ Hạng.
Thành tích thi tốt nghiệp các thứ, trên hồ sơ của nền tảng đều có cả, Hứa Đình Sinh không cần giới thiệu nhiều. Cho nên lúc này cuộc trò chuyện về cơ bản đều là ba mẹ Hạng nói và hỏi, Hứa Đình Sinh nghe và đáp.
Cũng giống như các bậc phụ huynh bình thường khác, khi ba mẹ Hạng nói về Hạng Ngưng cũng chỉ có vài câu quen thuộc, kiểu như "con bé cũng thông minh, chỉ là không đủ chăm chỉ".
Về phần hỏi Hứa Đình Sinh, cũng đều là những chuyện thường ngày, ví dụ như "quê quán ở đâu".
Hứa Đình Sinh cười rạng rỡ, ngoan ngoãn trả lời, cẩn thận quan sát sự thay đổi trên nét mặt của ba mẹ Hạng. Đối với họ, đây chẳng qua chỉ là tìm một gia sư cho con gái, nhưng đối với Hứa Đình Sinh, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn trong mắt bố mẹ vợ đấy.
Ngay khi hai bên nói đến chuyện nhà Hứa Đình Sinh có một cô em gái thành tích xuất sắc, ba mẹ Hạng rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, thì Cố Yến kết thúc buổi giảng của mình và từ trong phòng đi ra.
"Đến lượt anh đấy, tôi đi trước đây. Chào cô chú ạ." Cố Yến nói.
"Bạn học Hạng Ngưng có muốn nghỉ ngơi một chút không ạ?" Hứa Đình Sinh đứng dậy hỏi. Hắn hỏi là hỏi ý của ba mẹ Hạng, nhưng trong phòng lại vọng ra giọng của Hạng Ngưng: "Không cần."
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
