Chương 12
Cứu người
Hôm nay không biết làm sao, nàng giống như đột nhiên một đêm thành danh. Bá tánh đi đường bất kể là ai cũng sẽ tròn mắt nhìn nàng.
Nhưng những ánh nhìn này cũng không thể gọi là thiện cảm, dáng vẻ cười như không cười này khiến lông tóc nàng dựng hết cả lên.
Trở về huyện nha, Tất Tiểu Bảo đang giúp cha hắn quét rác trong sân: “Rốt cuộc ngươi cũng trở lại.”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không biết có tính hay không.”
“Ngươi đã do dự như vậy, hẳn là không tính.” Đồ Vân đi về phía hậu viện, tính toán định ngủ một giấc, hai ngày nay ở nhà Tống Liên nàng thực sự ngủ không ngon.
“Ai da…” Tất Tiểu Bảo cầm cái chổi chạy đến trước mặt Đồ Vân: “Ngươi cùng Lý Đà Nhan rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Quan nghèo và kẻ giàu?”
“Chỉ như thế thôi?”
“Còn có thể như nào nữa?” Nàng đẩy đầu Tất Tiểu Bảo ra, sải bước đến gian phòng ở phía bắc.
Tất Tiểu Bảo muốn đi vào theo, kết quả Đồ Vân đã chốt cửa, thằng bé chỉ có thể ở ngoài hô lớn: “Hiện tại tất cả bá tánh đều đồn thổi hai người các ngươi có quan hệ không chính đáng.”
“Không chính đáng thì không chính đáng, cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Đồ Vân ngã xuống giường, đá giày, leo lên ổ chăn lạnh lẽo, vừa nhắm mắt đã thiếp đi.
Tỉnh lại đã là buổi tối, huyện nha im ắng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng trộm leo lên nóc nhà, hắt xuống sân viện chút ánh sáng dịu nhẹ.
Một cái bóng đen leo qua tường cao, nhảy xuống sân viện, đi thẳng tới gian phòng ở phía bắc.
Người nọ trước tiên vẫn lễ phép gõ cửa, chờ đến khi không nghe thấy hồi âm, hắn liền rút chủy thủ ra, thò vào khe cửa, cậy chốt cài.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, chủy thủ rơi “bịch” một tiếng xuống đất.
Đồ Vân đứng phía sau cửa, thấy kẻ đột nhập yếu bóng vía như vậy, bèn thổi thổi mồi lửa, áp lại gần khuôn mặt kẻ xâm nhập: “Sao lại là ngươi?”
Kỳ Quan tức giận nói: “Ngươi cho rằng ta tình nguyện tới đây sao?”
“Vậy sao ngươi còn tới?” Đồ Vân thắp nến lên, dập tắt mồi lửa đang cháy.
“Ta…ta không biết nên nói chuyện này với ai, tạm thời coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa, tới hỏi ngươi một chút rằng ta nên làm sao bây giờ?”
“Xảy ra chuyện gì?” Đồ Vân gắp một khối than đen xì lên, bỏ vào chậu than không rõ đã tắt hay chưa.
“Chủ tử nhà a bị sơn phỉ bắt, bọn họ muốn 500 hoàng kim.” Kỳ Quan bi ai nói: “Hai ngày nay ta vì chuyện này mà bận rộn muốn chết.”
“Chuyện này thì có gì khó, cầm 500 hoàng kim đổi lấy Lý Đà Nhan, hẳn là không thành vấn đề.”
“Ngươi…Ngươi như thế nào trở mặt một cái đã không nhận người!” Ngón tay Kỳ Quan gần như sắp chọt vào mặt Đồ Vân tới nơi: “Lúc trước có việc tới cầu chủ tử ta thì miệng ngọt như nhúng vào vại mật, bây giờ chủ tử ta gặp nạn ngươi liền kêu hắn là Lý Đà Nhan! Đúng là đồ tiểu nhân âm hiểm!”
Đồ Vân mở ngón tay hắn ra: “Việc nào ra việc đó, chỉ trích người khác là không tốt.”
“Ngươi có biết hay không, chủ tử nhà ta vì ngươi nên mới bị bắt!”
“Liên quan gì đến ta?”
“Nếu không phải vì ngươi, chủ tử nhà ta sao có thể tới sườn núi Thạch Bi? Sao ngài ấy có thể bị đám sơn phỉ kia theo dõi? Ngươi biết sườn núi Thạch Bi có ý nghĩa gì không? Ngay cả Ân Thi Lang, Ân gia bọn hắn có nhiều gia đinh như vậy cũng không dám bén mảng tới sườn núi Thạch Bi, bởi vì sơn phỉ ở đó chuyên chọn những kẻ có tiền để cướp!”
Đồ Vân nghe vậy thì cũng cảm thấy có điểm đạo lý: “Bị bắt đi như thế nào? Chuộc người ở đâu?”
“Chủ tử mất tích từ buổi tối cách đây hai hôm trước, sơn phỉ chỉ để lại tờ giấy, ngày mai giờ Tý mang tiền đến sườn núi Thạch Bi chuộc người, nếu dám báo quan liền động thủ, còn bắt ta tới đó một mình.”
“Vậy ngươi còn thất thần ở đó làm gì? Mau đi chuẩn bị tiền đi!”
“Ngươi…Ngươi không phải là huyện lệnh sao, cứ như vậy không quan tâm?!”
Đồ Vân buông tay: “Ngươi nhìn một chút xung quanh, căn nhà này chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, toàn bộ huyện nha chỉ có một người là ta, ngươi bảo ta quản thế nào? Ta nhiều nhất là có thể giữ kín chuyện này như bưng, không cho đám người kia biết rằng ngươi đã đến báo quan.”
“Được lắm, coi như ta đã nhìn thấu ngươi, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”
/
Đêm khuya, giờ Tý, sườn núi Thạch Bi.
Kỳ Quan một mình đánh xe ngựa đi tới sườn núi Thạch Bi, theo con đường dốc quanh co tiến vào rừng cây trọc cao vời vợi.
Trong rừng cây không một bóng người, gió lạnh im ắng cắt vào quần áo, Kỳ Quan theo lời sơn phỉ dừng xe ngựa ở dưới một gốc cây to lớn, sau đó xuống xe, đi xa cách đó một trăm bước.
“500 hoàng kim không thiếu một phân, các ngươi mau thả chủ tử ta ra!”
Giọng nói vang vọng khắp rừng cây, đột nhiên trên một cái cây thả xuống một bao tải, Kỳ Quan kích động hét lên: “Chủ tử, ngài có sao không?!”
Bao tải an tĩnh treo giữa không trung, chậm rãi chuyển động, lại không hề đáp lại.
“Các ngươi làm gì chủ tử nhà ta!” Kỳ Quan tức giận nói.
Lúc này, trong rừng cây, mấy kẻ cưỡi ngựa, bịt kín mặt bước ra, càn rỡ nói: “Yên tâm, hắn chỉ hôn mê mà thôi, chờ dược liệu hết tác dụng, hắn tự khắc sẽ tỉnh.”
Kẻ dẫn đầu phất đao: “Lục Tử, kiểm tra.”
Một kẻ chạy đến cỗ xe ngựa, mở ra hai rương gỗ trong xe, chỉ thấy những thỏi vàng xếp chỉnh tề tỏa ra ánh sáng mê người.
“Lão đại, không có vấn đề.”
“Tốt.” Kẻ dẫn đầu gật đầu, nói với Kỳ Quan: “Mau mang chủ tử ngươi về đi.”
Nói xong, đám người thúc ngựa, quay đầu, kẻ tên Lục Tử trực tiếp đánh xe ngựa đuổi theo, mênh mông cuồn cuộn biến mất trong khu rừng.
Đột nhiên một bóng đen từ trên trời phi thân xuống, vững vàng dừng lại trên nóc xe ngựa, Lục Tử chỉ cảm thấy sau cổ có một cơn gió lạnh, vừa định quay đầu lại đã nghe thấy tiếng “rắc rắc” một cái.
Người nọ lăn từ nóc xe xuống, thần không biết quỷ không hay cởi bỏ áo bông da dê thô ráp trên người Lục Tử, mặc vào người mình, tùy tiện buộc lại thắt lưng.
Những kẻ đi phía trước không hề hay biết, thủ hạ lái xe ngựa đi sau bọn hắn đã bị đổi người.
Đồ Vân thành công tịch thu được một thân y phục thổ phỉ, trói tay chân gã đàn ông trần truồng lại, ném một đoạn dây thừng lên cành cây, đầu bên kia buộc chặt vào thân cây.
Toàn bộ động tác đều liền mạch dứt khoát, nàng mới một lần nữa nhảy lên xe ngựa, hoàn thành công cuộc treo đầu dê bán thịt chó.
Đám người cứ đi như vậy tới hừng đông mới tới một sơn trại, cửa trại đề một tấm bảng lớn: “Thanh Phong Trại.”
Đồ Vân che mặt tiến vào cuối cùng, phòng ốc trong sơn trại giống như một ngôi làng, tốp năm tốp ba nữ nhân đang đứng nhóm lửa nấu cơm.
“Đại đương gia đã trở về!” Đám nữ nhân sôi nổi hô lên.
Kẻ dẫn đầu kéo tấm vải đen xuống, lộ ra khuôn mặt cường ngạch thô bạo, cách mũi ba tấc có một vết sẹo lớn, khiến khuôn mặt hắn càng thêm hung hãn.
Đại đương gia xuống ngựa, ném roi ngựa cho một kẻ khác, hỏi: “Muội muội ta tỉnh chưa?”
Nữ nhân đáp: “Dường như còn chưa tỉnh.”
“Mau chạy đi báo tin, nói đại đương gia có tin tốt muốn nói với nàng.”
Những người khác cưỡi ngựa đến chuồng ngựa, duy chỉ mỗi Đồ Vân, nàng đánh xe ngựa đến trước mặt đại đương gia: “Lão đại, vàng này để ở chỗ nào đây?”
“Đương nhiên là đặt trong nhà kho, sáng mai phái người đến thành mua chút trang sức, áo cưới đỏ, ta muốn để muội muội ta nhanh chóng thành thân với tên tiểu bạch kiểm kia.”
“Vâng.” Đồ Vân chắp tay: “Kia tiểu nhân liền chúc mừng lão đại trước, rất nhanh sẽ có muội phu.”
“Vẫn là tiểu tử ngươi biết nói chuyện.” Đại đương gia cười lớn, hỏi: “Sao ngươi còn không cởi mặt nạ xuống?”
“Tiểu nhân hai ngày nay bị bệnh phát mẩn ngứa, khả năng còn dễ lây nhiễm, tốt nhất là không cởi.”
“Được rồi, lần này có thể thuận lợi mang 500 hoàng kim lên núi, công sức của các ngươi đều không thể không bàn tới, buổi tối ta mở tiệc rượu thịt, cẩn thận chiêu đãi các huynh đệ.”
Vừa nghe sắp có tiệc mừng, những người khác đều túm tụm tới đây, Đồ Vân nhân cơ hội giả bộ đau bụng, đem roi ngựa đưa cho bọn họ.
“Ai ui….Ta đi nhà xí cái, ngươi đem vàng cất vào nhà kho đi.”
“Chỉ có ngươi mới đi ẻ nhiều nhất!” Người nọ xùy xùy một tiếng, đánh xe ngựa vào trong lều trại.
Đồ Vân lặng lẽ đi theo, nhìn hắn đánh xe ngựa vào chỗ sâu nhất trong sơn trại, trước một vách đá khuất người, khó phát hiện.
Không biết hắn chạm vào cơ quan gì, vách đá từ từ mở ra, bên trong là một thạch thất kín mít không một kẽ hở.
Trông thấy hắn đánh xe ngựa đi vào, Đồ Vân lập tức chạy tới, tỏ vẻ gấp gáp vọt vào hỗ trợ.
“ Ây? Ngươi không phải đang bận giải quyết nỗi buồn sao?”
“Giải quyết xong rồi.”
Đồ Vân cùng hắn khuân mấy rương vàng xuống, tiện thể quét mắt một lượt mật thất. Vàng bạc tài bảo quả thực không ít, hẳn đều là đồ cướp được, không tiện xử lý nên mới có thể để lại đây.”
Hơn nữa còn thấy hai rương gỗ lớn. Nếu nàng đoán không nhầm, đây chính là nha phiến.
Sau khi dọn xong, Đồ Vân tận mắt hấy hắn đóng vách đá lại, sau đó mới giả vờ đau bụng, muốn ra ngoài.
“Mọe nó ngươi ăn phải cái gì vậy, cứ một lúc lại đau bụng!”
“Tiêu chảy chẳng phải hết từng cơn lại đến một cơn sao? Ngươi đừng lo, mau đánh xe ngựa đi đi.”
Người nọ lắc đầu ngán ngẩm, nhảy lên xe ngựa: “Ngươi nhanh lên, quay về còn ăn cơm.”
Đồ Vân ừ cho có lệ, sau đó giống như ruồi nhặng không đầu chạy tới chạy lui loạn xạ trong sơn trại.
Màn đêm bất tri bất giác lại buông xuống, vài ngôi sao cô đơn lặng lẽ nhấp nháy trên cao.
Trong phòng, một ngọn nến khẽ lay động, Lý Đà Nhan ngồi trên giường, hai tay bị trói chặt phía sau, tiều tụy chớp mắt.
Gió thổi làm bật tức cửa sổ, gió lạnh thổi vào người, Lý Đà Nhan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người bịt mặt kín mít từ cửa sổ nhảy vào, sau đó nhẹ nhàng đóng chặt cửa sổ lại.
“Ngươi là ai?”
Đồ Vân kéo bịt mặt xuống, mi dài khẽ chớp: “Biết tin công tử bị bắt, ta đặc biệt nghĩ cách tới cứu người, đủ ý tứ đi?”
“Ngươi…” Thần sắc Lý Đà Nhanh thoáng vụt qua tia kinh hỉ ngắn ngủi, sau đó lại chuyển sang nghi hoặc: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”
“Tiểu ca Kỳ Quan nói với ta ngươi bị bắt cóc, cho nên ta trước tiên trốn ở nơi các ngươi hẹn nhau, trơ mắt nhìn bọn hắn đem một đống đồ gỗ giả mạo thành ngươi treo trên cây.”
Sau khi nghe xong, Lý Đà Nhanh cau mày: “Sao ngươi có thể kết luận bọn họ không đưa ta tới?”
“Ta không biết.” Đồ Vân cầm lấy quả táo trên bàn, nhàm chán cắn hai miếng: “Bất quá là thêm một tầng đảm bảo. Nếu bọn họ giữ chữ tín, ta sẽ lập tức trở về. Có điều nếu đã lên núi làm thổ phỉ, làm gì có cái là chữ tín chứ. Tên Kỳ Quan kia nhà ngươi, ngoại trừ lớn lên trông không tồi ra, chả được cái gì hết.”
9
0
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
