TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46: Đáng thương

“Chú Tư, thím Tư, mau quay về xem đi, nếu không thì chuyện sẽ không kết thúc êm đẹp đâu.” Chú Toàn Phúc nghe thì có vẻ sốt ruột, nhưng nếu nghe kỹ thì lại như đang rủ người về… để xem trò vui.

Mà những người có mặt ở đây, ai nấy đều không ưa gì Vương Chiêu Đệ.

Không chỉ Lâm Tiểu Ngoan, mà cả Thẩm Tú và La Ngọc Phương cũng có vẻ hăng hái muốn về.

Cuối cùng, Thẩm Chương Minh vẫn do dự: “Từ thị trấn về thôn cũng phải mất hai ba tiếng đi bộ đấy.”

“Không sao đâu chú thím, con đã lái máy kéo ở thôn đến rồi, về nhanh lắm.” Chú Toàn Phúc lập tức đáp.

“Vậy thì đi thôi, bà nó, mang cho cháu dâu cái áo khoác.” Cuối cùng, Thẩm Chương Minh cũng quyết định.

Khi họ đến nơi, vở kịch hay đang diễn đến đoạn cao trào.

Cả trong ngoài sân nhà họ Thẩm chật kín người.

Giữa sân, một ông già gầy gò nhưng tinh thần quắc thước đang xách cổ một thằng bé mập mặt mũi đầy nước mũi nước mắt, mặt mày hung dữ: “Là thằng này đúng không? Chính nó suýt nữa khiến cháu gái tôi sảy thai à?”

Lâm Tiểu Ngoan nhận ra đó là bác hai của mình.

“Hu hu... thả cháu ra, bà ơi cứu cháu với!” Thằng bé vốn ngang ngược chẳng coi ai ra gì giờ sợ đến phát khóc.

“Ông... ông mau thả cháu tôi xuống, nếu không... nếu không ông đừng mong rời khỏi thôn Viên Gia!” Giọng Vương Chiêu Đệ the thé run rẩy vang lên, nghe có vẻ muốn tỏ ra mạnh mẽ nhưng chỉ khiến người ta thấy yếu ớt vô lực.

Lâm Tiểu Ngoan khẽ nhíu mày.

Âm thanh đáng ghét này, đúng là đã lâu rồi không nghe.

“Hừ...” Một giọng già nua nhưng khí thế trầm ổn vang lên trong không khí.

Một bà cụ chống gậy, được một thanh niên dìu tới trước mặt Vương Chiêu Đệ, giọng thản nhiên: “Khẩu khí cũng to nhỉ, tưởng người khác dễ bị doạ lắm sao?”

Lúc này Vương Chiêu Đệ thê thảm vô cùng.

Bà ta nằm rạp dưới đất, tóc tai bù xù, mặt đầy vết cào.

Một bà tóc bạc đang ngồi đè trên lưng bà ta, thở dốc.

“Hiếu Bình, rót cho mẹ bát nước, mẹ nó, mấy chục năm không ra tay, xương cốt cứng ngắc quá.” Bà ấy vừa nói vừa nhún mạnh xuống thắt lưng Vương Chiêu Đệ.

“Dạ, mẹ đợi con chút.” Người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức quay vào nhà.

Hai vợ chồng Thẩm Mẫn Thành và Thẩm Trụ đứng bên cạnh thì im thin thít không dám hé răng.

Lâm Tiểu Ngoan che mặt.

Bác dâu hai đúng là… quá mức mạnh mẽ.

“Các vị... mẹ tôi đã lớn tuổi, các người... các người...” Thẩm Trụ lắp bắp mở lời.

Lâm Tiểu Ngoan khẽ nhếch môi.

Nếu nói cô chán ghét, căm hận Vương Chiêu Đệ, thì đối với vợ chồng Thẩm Trụ, cô chỉ thấy khinh bỉ đến tận xương tủy.

Đừng thấy ở nhà này, Vương Chiêu Đệ thiên vị họ, Thẩm Mẫn Thành cũng mong họ phụng dưỡng khi về già.

Nhưng chính hai người này là người vô dụng nhất, không có chính kiến, chỉ biết nghe lời Vương Chiêu Đệ, chẳng có nhân cách độc lập.

Vương Chiêu Đệ thì cay độc, mà lại cố tình tìm cho con trai mình một cô con dâu tính cách nhút nhát yếu đuối, để tiếp tục giữ vững ngôi “nữ hoàng” trong nhà.

Nhớ năm đó, lúc cô bị Vương Chiêu Đệ hành hạ đủ điều ở nhà cũ, vợ chồng họ có chút xót thương, tội nghiệp, nhưng ngoài ánh mắt áy náy ra, họ chưa từng có bất kỳ hành động nào.

Thẩm Tiểu Bảo bị cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên, hết lần này đến lần khác gây chuyện, thôn dân cha mẹ ai cũng từng đến tận cửa trách mắng, nhưng vợ chồng này dù đã mệt mỏi đến cùng cực, vẫn chẳng dám lên tiếng.

Ngay cả con mình sinh ra cũng không dám dạy dỗ, thật sự là quá đáng thương.

1

0

3 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.