0 chữ
Chương 41
Chương 42: Buồn nôn
Khi được thông báo mất con và vô sinh suốt đời...
Khi muốn chạy trốn nhưng bị Thẩm Trì giữ chặt không buông…
Tất cả những lúc đó cô đều nghiến răng chịu đựng, thế nhưng giờ đây, dưới sự dịu dàng của Thẩm Trì, cô lại không cầm lòng được nữa.
Cô cứ thế nức nở không ngừng, liên tục nói rằng mình khó chịu.
Ban đầu Thẩm Trì còn giữ được bình tĩnh, nhưng khi thấy cô bắt đầu nôn khan dữ dội, anh không thể ngồi yên.
“Uyển Uyển, em sao vậy? Đừng dọa anh…” Thẩm Trì ôm lấy cô đang gục bên mép giường, vừa lau nước mắt cho cô vừa lo thôn hỏi:
“Em thấy khó chịu ở đâu?”
“Ọe…” Chưa nói xong, Lâm Tiểu Ngoan lại tiếp tục nôn khan, một lúc sau mới ngừng lại, nói yếu ớt: “Buồn nôn…”
Thẩm Trì khựng lại rồi lập tức chạy ra ngoài, lúc quay lại thì cầm theo một lát gừng tươi, đưa đến bên môi cô: “Cắn đi.”
... Từ khi biết vợ mang thai, anh đã cố tìm hiểu kỹ các vấn đề cần lưu ý khi chăm sóc thai phụ.
Lâm Tiểu Ngoan thực sự rất khó chịu, vì vậy cô không từ chối, há miệng cắn miếng gừng rồi từ từ nhai.
Một lúc lâu sau, cảm giác buồn nôn trong ngực và bụng dịu xuống, cô nhè bã gừng đã nát ra, rồi khẽ thở phào một hơi.
Thấy cô đã đỡ hơn, Thẩm Trì cũng nhẹ lòng.
Anh cẩn thận bế cô đặt lên giường, lo lắng hỏi: “Trước đây em vẫn ổn mà, sao bỗng dưng hôm nay lại nghén đến mức này?”
Lâm Tiểu Ngoan mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe vậy liền khẽ nói: “Em không sao.”
Cô hiểu rất rõ, cơn nghén khi nãy phần lớn là do tâm lý gây ra.
Thẩm Trì mấp máy môi định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được.
Trong lòng anh thực ra có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như phản ứng bất ngờ của Uyển Uyển khi nãy, nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn với hàng lông mày khẽ nhíu lại vì mệt mỏi, anh lại không thể hỏi ra được.
Anh rất rõ ràng, cô vợ nhỏ của mình không thật lòng.
Thế nhưng… anh không muốn ép cô, nhất là sau tất cả những đau khổ mà cô phải chịu vì anh.
“Uống chút nước đi.” Thẩm Trì rót một cốc nước ấm, đưa tới bên miệng cô.
Lâm Tiểu Ngoan ngoan ngoãn uống hai ngụm rồi không uống nữa, Thẩm Trì cũng không ép, uống nốt phần còn lại, sau đó ra ngoài.
“Em nằm nghỉ một chút đi, anh đi lấy khăn lau mặt cho em.” Anh nghĩ, cô vừa khóc xong, chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
“Ừm…” Lâm Tiểu Ngoan khẽ đáp.
Bên ngoài, La Ngọc Phương đang ngóng vào trong, thấy động tĩnh thì hỏi: “Uyển Uyển sao rồi?”
“Vừa rồi nôn khan dữ lắm, sau khi ăn một lát gừng tươi mới đỡ.” Thẩm Trì vừa rửa cốc vừa trả lời.
“Sao lại nôn dữ vậy?” La Ngọc Phương sốt ruột.
“Cháu cũng không biết…” Thẩm Trì do dự một chút rồi nói: “Cháu có nhắc đến vài chuyện không vui… cô ấy bắt đầu khóc, cứ nói là thấy khó chịu, sau đó thì nôn khan.”
Anh dù có thẳng thắn đến đâu, cũng không thể đem mấy câu tình cảm nói với vợ ra kể với người lớn, nên chỉ đành nói mơ hồ.
“Đang yên đang lành, nhắc mấy chuyện đó làm gì?” Nghe vậy, La Ngọc Phương hiểu lầm, nhíu mày không hài lòng: “Phụ nữ mang thai vốn dễ xúc động, cháu lại cứ thích nói trúng chỗ đau, chẳng phải cố ý khiến người ta khó chịu sao?”
“Bà nội, ý bà là… Uyển Uyển vì nghĩ đến chuyện buồn nên mới nôn sao?” Thẩm Trì cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng La Ngọc Phương lại rất chắc chắn: “Nếu không thì vì cái gì?”
Bà vỗ vai cháu trai: “Cháu xưa nay thông minh, sao lần này lại ngốc thế không biết.”
Thẩm Trì trầm ngâm một lúc, cảm thấy lời bà nội không hẳn sai, nhưng cũng không hẳn đúng, nên không nói gì thêm.
Khi muốn chạy trốn nhưng bị Thẩm Trì giữ chặt không buông…
Tất cả những lúc đó cô đều nghiến răng chịu đựng, thế nhưng giờ đây, dưới sự dịu dàng của Thẩm Trì, cô lại không cầm lòng được nữa.
Cô cứ thế nức nở không ngừng, liên tục nói rằng mình khó chịu.
Ban đầu Thẩm Trì còn giữ được bình tĩnh, nhưng khi thấy cô bắt đầu nôn khan dữ dội, anh không thể ngồi yên.
“Uyển Uyển, em sao vậy? Đừng dọa anh…” Thẩm Trì ôm lấy cô đang gục bên mép giường, vừa lau nước mắt cho cô vừa lo thôn hỏi:
“Em thấy khó chịu ở đâu?”
“Ọe…” Chưa nói xong, Lâm Tiểu Ngoan lại tiếp tục nôn khan, một lúc sau mới ngừng lại, nói yếu ớt: “Buồn nôn…”
Thẩm Trì khựng lại rồi lập tức chạy ra ngoài, lúc quay lại thì cầm theo một lát gừng tươi, đưa đến bên môi cô: “Cắn đi.”
Lâm Tiểu Ngoan thực sự rất khó chịu, vì vậy cô không từ chối, há miệng cắn miếng gừng rồi từ từ nhai.
Một lúc lâu sau, cảm giác buồn nôn trong ngực và bụng dịu xuống, cô nhè bã gừng đã nát ra, rồi khẽ thở phào một hơi.
Thấy cô đã đỡ hơn, Thẩm Trì cũng nhẹ lòng.
Anh cẩn thận bế cô đặt lên giường, lo lắng hỏi: “Trước đây em vẫn ổn mà, sao bỗng dưng hôm nay lại nghén đến mức này?”
Lâm Tiểu Ngoan mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe vậy liền khẽ nói: “Em không sao.”
Cô hiểu rất rõ, cơn nghén khi nãy phần lớn là do tâm lý gây ra.
Thẩm Trì mấp máy môi định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được.
Trong lòng anh thực ra có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như phản ứng bất ngờ của Uyển Uyển khi nãy, nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn với hàng lông mày khẽ nhíu lại vì mệt mỏi, anh lại không thể hỏi ra được.
Thế nhưng… anh không muốn ép cô, nhất là sau tất cả những đau khổ mà cô phải chịu vì anh.
“Uống chút nước đi.” Thẩm Trì rót một cốc nước ấm, đưa tới bên miệng cô.
Lâm Tiểu Ngoan ngoan ngoãn uống hai ngụm rồi không uống nữa, Thẩm Trì cũng không ép, uống nốt phần còn lại, sau đó ra ngoài.
“Em nằm nghỉ một chút đi, anh đi lấy khăn lau mặt cho em.” Anh nghĩ, cô vừa khóc xong, chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
“Ừm…” Lâm Tiểu Ngoan khẽ đáp.
Bên ngoài, La Ngọc Phương đang ngóng vào trong, thấy động tĩnh thì hỏi: “Uyển Uyển sao rồi?”
“Vừa rồi nôn khan dữ lắm, sau khi ăn một lát gừng tươi mới đỡ.” Thẩm Trì vừa rửa cốc vừa trả lời.
“Sao lại nôn dữ vậy?” La Ngọc Phương sốt ruột.
“Cháu cũng không biết…” Thẩm Trì do dự một chút rồi nói: “Cháu có nhắc đến vài chuyện không vui… cô ấy bắt đầu khóc, cứ nói là thấy khó chịu, sau đó thì nôn khan.”
“Đang yên đang lành, nhắc mấy chuyện đó làm gì?” Nghe vậy, La Ngọc Phương hiểu lầm, nhíu mày không hài lòng: “Phụ nữ mang thai vốn dễ xúc động, cháu lại cứ thích nói trúng chỗ đau, chẳng phải cố ý khiến người ta khó chịu sao?”
“Bà nội, ý bà là… Uyển Uyển vì nghĩ đến chuyện buồn nên mới nôn sao?” Thẩm Trì cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng La Ngọc Phương lại rất chắc chắn: “Nếu không thì vì cái gì?”
Bà vỗ vai cháu trai: “Cháu xưa nay thông minh, sao lần này lại ngốc thế không biết.”
Thẩm Trì trầm ngâm một lúc, cảm thấy lời bà nội không hẳn sai, nhưng cũng không hẳn đúng, nên không nói gì thêm.
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
