TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 40: Buôn bán

Thẩm Trì hơi cau mày, anh có lý do riêng cho quyết định này.

Ban đầu còn hy vọng Uyển Uyển có thể hiểu cho mình, nhưng không ngờ cô lại chẳng buồn hỏi lý do, tỏ vẻ dửng dưng, khiến anh hoàn toàn không thấy vui.

Anh quay sang nhìn ông bà nội, như để xin xác nhận: “Muốn xin cho người thân theo quân, đơn vị yêu cầu phải là chính doanh hoặc phó doanh phục vụ đủ 15 năm, anh chỉ mới là phó doanh, mà mới phục vụ được tám năm, nên không đạt yêu cầu, vì vậy, trước tiên phải cố gắng thăng quân hàm.”

Nói đến đây, như nhớ đến điều gì không hay, ánh mắt anh tối lại một thoáng, rồi mới tiếp tục: “Chưa kể đến chuyện đó, điều kiện sinh hoạt ở đơn vị không tốt, Uyển Uyển lại đang mang thai, anh thì huấn luyện, công tác bận rộn, chẳng có thời gian chăm sóc, mà quân y trong đơn vị thì chỉ giỏi xử lý chấn thương, chứ chăm sóc thai phụ thì rất bất tiện, nên… anh nghĩ tạm thời chưa cho theo quân, đợi sinh xong rồi tính tiếp.”

Nghe đến đây, cả nhà đều im thôn một lúc.

La Ngọc Phương nhìn sang Lâm Tiểu Ngoan: “Uyển Uyển, con thấy sao?”

Họ dĩ nhiên là sẵn sàng chăm sóc cháu dâu, chỉ sợ cô cảm thấy tủi thân.

“Con không sao cả.” Lâm Tiểu Ngoan mỉm cười: “Trước đó con còn lo mình không quen được với cuộc sống trong quân đội.”

Chứ cô có thể nói thật rằng: Ngay từ đầu, cô đã không có ý định theo quân trước khi sinh con hay không?

Nghe cô nói rõ lập trường, ông bà và Thẩm Tú đều nhẹ cả người, chỉ có Thẩm Trì là trong lòng nặng nề.

Anh xác định rồi, giữa họ, quan hệ vợ chồng này… có vấn đề lớn.

...

Khác với thời sau này, nơi buôn bán phải xin giấy phép, bị quản lý chặt chẽ, thời này chỉ cần không chiếm lối đi hay chắn trước cửa hàng người khác, thì muốn bày bán gì cũng không ai quản, cũng không cần trả phí mặt bằng.

Vì vậy, chẳng cần mất nhiều công sức, Thẩm Trì đi một vòng quanh thị trấn là đã chọn được chỗ dựng sạp.

Phải nói, mấy bộ đồ màu sắc rực rỡ, kiểu dáng táo bạo so với thời bấy giờ thực sự thu hút ánh nhìn của không ít người qua lại, nhưng vẫn chưa ai dám mua.

Đúng lúc La Ngọc Phương bắt đầu lo lắng, thì vị khách đầu tiên cũng bước tới.

“Bán được rồi bán được rồi!” Chờ khách đi khuất, Thẩm Tú phấn khích giơ ba đồng tiền trong tay lên khoe.

La Ngọc Phương bên cạnh cũng cười không giấu nổi niềm vui, trời mới biết bà đã lo lắng chuyện đống quần áo này không bán được đến mức nào.

Có người đầu tiên rồi thì sẽ có người thứ hai, thứ ba…

Đúng như dự đoán của Thẩm Trì, dù tốc độ bán không nhanh, nhưng khách hàng chưa từng ngừng ghé qua.

Thấy vậy, Thẩm Trì bắt đầu đi lại giữa Lê Thành và huyện thị để nhập hàng.

Việc trông sạp được ông bà nội và Thẩm Tú thay phiên nhau phụ trách, còn Lâm Tiểu Ngoan thì ở nhà lo cơm nước đợi mọi người về.

Tất nhiên, để chăm sóc cô tốt hơn, lúc nào cũng sẽ có một người ở nhà với cô.

Cả nhà bận rộn hết ngày này qua ngày khác, chẳng mấy chốc, ngày Thẩm Trì phải quay về đơn vị cũng đã tới.

Ăn tối xong, Lâm Tiểu Ngoan và Thẩm Trì cùng trở về phòng.

“Uyển Uyển, mai anh phải đi rồi, em thật sự không có điều gì muốn nói với anh sao?” Thẩm Trì nửa nằm trên giường, lặng lẽ nhìn Lâm Tiểu Ngoan đang đan len.

... Đó là len cô mua để đan áo cho đứa bé.

“… Nói gì cơ?” Lâm Tiểu Ngoan hơi khựng tay lại một thoáng, cúi đầu xuống, giọng thản nhiên.

“Anh biết em trong lòng vẫn còn oán trách anh.” Nói đến đây, Thẩm Trì im thôn một lúc lâu, dường như muốn quan sát phản ứng của cô.

0

0

4 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.