0 chữ
Chương 28
Chương 28: Kiếm tiền
“Chị quên mất.” Cô xấu hổ nói: “Dù sao cũng lỡ làm rồi…”
“Vậy thôi cũng được, nhưng từ giờ về sau, tuyệt đối không được đυ.ng vào kim chỉ nữa đó.” Thẩm Tú đành nhắc lại.
Lâm Tiểu Ngoan ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn sáng xong, cô liền đi chợ cùng bà nội, rồi sau đó vào bếp phụ nấu nướng.
“Bà ơi, món cá để con nấu cho nhé?”
Không phải cô kén chọn, chỉ là cá ở chợ toàn là cá trắm, cá mè, cá chép, mà nấu cũng chỉ quanh quẩn món cá kho với canh đầu cá, thật sự cô đã ăn đến ngán mà vẫn thích ăn cá.
"Không được.” La Ngọc Phương từ chối ngay lập tức: “Tuy con chưa nghén nhưng ai biết được khi nào sẽ nghén? Cá sống tanh lắm, lỡ con phát nôn thì hỏng bét.”
Lâm Tiểu Ngoan nghe mà chỉ biết bất đắc dĩ mím môi, đã đi cả chợ về, giờ mới lo chuyện này thì có phải hơi muộn rồi không?
Dù nghĩ vậy, cô cũng không định phản bác.
Vì trong lòng, cô hiểu rõ, đây không phải sự quản thúc, mà là lo lắng chân thành.
Cởi tạp dề trên người, Lâm Tiểu Ngoan bước ra khỏi bếp.
“Đã bảo rồi là bà sẽ không đồng ý, chị lại không tin.” Thẩm Tú rót cho cô một ly nước, vừa đưa vừa lẩm bẩm.
Lâm Tiểu Ngoan mỉm cười, liếc nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Đến giờ ăn rồi mà sao ông vẫn chưa về?”
“Hôm nay ông không về đâu.” Thẩm Tú nói: “Tiệm hớt tóc của chú Thường trên phố đang đông khách, ông đến phụ giúp, buổi trưa cũng ăn ở đó luôn.”
Hồi trẻ, Thẩm Chương Minh từng theo một ông già góa vợ trong làng học cắt tóc.
Dù về sau không hành nghề nữa nhưng tay nghề vẫn còn.
Chú Thường chính là người đồ đệ mà ông thu nhận một cách tình cờ.
Chỉ là sau khi chuyển lên huyện, ông bà sống nhờ lương hưu của ông và sự chu cấp của cháu trai.
Trong sân lại trồng rau nuôi gà vịt, cuộc sống cũng tạm ổn, nên ông mới yên tâm dưỡng già.
Dù vậy, vì các cô con gái đều có hoàn cảnh khó khăn, mà con trai thì lại không đáng tin, hai ông bà vẫn luôn tìm cách tiết kiệm từng đồng để âm thầm trợ giúp con gái, nên thực ra chẳng tích cóp được bao nhiêu.
Lần này cháu dâu gặp chuyện, tuy giữ được đứa bé, nhưng hai ông bà trong lòng vẫn canh cánh, con có thể bình an sinh ra hay không thì chưa biết, huống hồ mẹ nó từng trải qua cơn bệnh nặng, lại bị cái bà mẹ chồng hổ dữ kia, hành hạ suốt cả tháng trời, thân thể chắc chắn đã suy kiệt.
Lỡ như lúc sinh mà ra nhiều máu...
Nhà họ đã thiếu nợ cháu dâu này quá nhiều rồi, nếu còn để cô mất mạng, thì còn mặt mũi nào làm người?
Vì vậy, hai ông bà đã âm thầm quyết định, để chắc chắn, trước khi sinh con, nhất định phải gom góp đủ tiền đưa cô lên bệnh viện tỉnh.
Dù các cháu không ai biết tính toán này, nhưng ai cũng đoán được việc ông đột nhiên đi phụ việc ở tiệm cắt tóc là vì ai.
Trong lòng Lâm Tiểu Ngoan không khỏi có chút chua xót.
Thật ra, trừ Vương Chiêu Đệ ra, người nhà họ Thẩm không ai xấu tính.
Ở kiếp trước, rốt cuộc cô đã làm thế nào mà để mọi chuyện đi đến mức ấy?
Cô bất giác bắt đầu tự kiểm điểm.
Nhưng rồi phát hiện, đó vốn là do tính cách, năm ấy cô còn trẻ, đơn thuần và đầy ngạo khí, thà ngọc nát còn hơn ngói lành.
Dù biết rõ mình có thể ở lại nhà họ Thẩm cho dù không sinh con, cô vẫn chọn ly hôn.
Ngay cả bây giờ, nếu không vì đứa bé còn đang tồn tại trong bụng, dù cô biết đời này mình không bị mất khả năng sinh sản, cô vẫn sẽ không chọn con đường nào khác ngoài ly hôn.
...
“Đi Lê Thành ạ?” Lâm Tiểu Ngoan ngạc nhiên hỏi.
La Ngọc Phương gật đầu: “Để Tú Nhi ở lại chăm sóc con, ông bà đi tối đa ba ngày sang chỗ cô hai rồi sẽ về.”
“Vậy thôi cũng được, nhưng từ giờ về sau, tuyệt đối không được đυ.ng vào kim chỉ nữa đó.” Thẩm Tú đành nhắc lại.
Lâm Tiểu Ngoan ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn sáng xong, cô liền đi chợ cùng bà nội, rồi sau đó vào bếp phụ nấu nướng.
“Bà ơi, món cá để con nấu cho nhé?”
Không phải cô kén chọn, chỉ là cá ở chợ toàn là cá trắm, cá mè, cá chép, mà nấu cũng chỉ quanh quẩn món cá kho với canh đầu cá, thật sự cô đã ăn đến ngán mà vẫn thích ăn cá.
"Không được.” La Ngọc Phương từ chối ngay lập tức: “Tuy con chưa nghén nhưng ai biết được khi nào sẽ nghén? Cá sống tanh lắm, lỡ con phát nôn thì hỏng bét.”
Lâm Tiểu Ngoan nghe mà chỉ biết bất đắc dĩ mím môi, đã đi cả chợ về, giờ mới lo chuyện này thì có phải hơi muộn rồi không?
Vì trong lòng, cô hiểu rõ, đây không phải sự quản thúc, mà là lo lắng chân thành.
Cởi tạp dề trên người, Lâm Tiểu Ngoan bước ra khỏi bếp.
“Đã bảo rồi là bà sẽ không đồng ý, chị lại không tin.” Thẩm Tú rót cho cô một ly nước, vừa đưa vừa lẩm bẩm.
Lâm Tiểu Ngoan mỉm cười, liếc nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Đến giờ ăn rồi mà sao ông vẫn chưa về?”
“Hôm nay ông không về đâu.” Thẩm Tú nói: “Tiệm hớt tóc của chú Thường trên phố đang đông khách, ông đến phụ giúp, buổi trưa cũng ăn ở đó luôn.”
Hồi trẻ, Thẩm Chương Minh từng theo một ông già góa vợ trong làng học cắt tóc.
Dù về sau không hành nghề nữa nhưng tay nghề vẫn còn.
Chú Thường chính là người đồ đệ mà ông thu nhận một cách tình cờ.
Chỉ là sau khi chuyển lên huyện, ông bà sống nhờ lương hưu của ông và sự chu cấp của cháu trai.
Dù vậy, vì các cô con gái đều có hoàn cảnh khó khăn, mà con trai thì lại không đáng tin, hai ông bà vẫn luôn tìm cách tiết kiệm từng đồng để âm thầm trợ giúp con gái, nên thực ra chẳng tích cóp được bao nhiêu.
Lần này cháu dâu gặp chuyện, tuy giữ được đứa bé, nhưng hai ông bà trong lòng vẫn canh cánh, con có thể bình an sinh ra hay không thì chưa biết, huống hồ mẹ nó từng trải qua cơn bệnh nặng, lại bị cái bà mẹ chồng hổ dữ kia, hành hạ suốt cả tháng trời, thân thể chắc chắn đã suy kiệt.
Lỡ như lúc sinh mà ra nhiều máu...
Nhà họ đã thiếu nợ cháu dâu này quá nhiều rồi, nếu còn để cô mất mạng, thì còn mặt mũi nào làm người?
Vì vậy, hai ông bà đã âm thầm quyết định, để chắc chắn, trước khi sinh con, nhất định phải gom góp đủ tiền đưa cô lên bệnh viện tỉnh.
Trong lòng Lâm Tiểu Ngoan không khỏi có chút chua xót.
Thật ra, trừ Vương Chiêu Đệ ra, người nhà họ Thẩm không ai xấu tính.
Ở kiếp trước, rốt cuộc cô đã làm thế nào mà để mọi chuyện đi đến mức ấy?
Cô bất giác bắt đầu tự kiểm điểm.
Nhưng rồi phát hiện, đó vốn là do tính cách, năm ấy cô còn trẻ, đơn thuần và đầy ngạo khí, thà ngọc nát còn hơn ngói lành.
Dù biết rõ mình có thể ở lại nhà họ Thẩm cho dù không sinh con, cô vẫn chọn ly hôn.
Ngay cả bây giờ, nếu không vì đứa bé còn đang tồn tại trong bụng, dù cô biết đời này mình không bị mất khả năng sinh sản, cô vẫn sẽ không chọn con đường nào khác ngoài ly hôn.
...
“Đi Lê Thành ạ?” Lâm Tiểu Ngoan ngạc nhiên hỏi.
La Ngọc Phương gật đầu: “Để Tú Nhi ở lại chăm sóc con, ông bà đi tối đa ba ngày sang chỗ cô hai rồi sẽ về.”
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
