0 chữ
Chương 21
Chương 23: Không hề đơn thuần
“Thì ra là vậy…” Thẩm Tú như vỡ ra điều gì đó, có chút ngơ ngác.
Lâm Tiểu Ngoan xoa đầu cô, mắt cong cong đầy trìu mến: “Vậy nên Tú Nhi, em hãy nói với họ đi, rằng em muốn làm bạn.”
Cô không mong chỉ vài lời là có thể thay đổi hoàn toàn tính cách của Thẩm Tú.
Nhưng mọi chuyện đều phải bắt đầu từ bước đầu tiên, có khởi đầu mới có thể tiến xa hơn.
Ngoài cửa, Thẩm Trì lặng lẽ rút lại bước chân vừa định bước vào, khẽ cười rồi quay người đi về phía nhà bếp.
“Bà nội, để con rửa rau giúp bà nhé.”
“Không phải nói đi trò chuyện với Uyển Uyển sao? Sao lại chạy ra đây rồi?” La Ngọc Phương vừa ném thêm một khúc củi vào bếp lửa vừa ngoái đầu hỏi.
Thẩm Trì mỉm cười, ngồi xuống cạnh thau rau: “Vợ với Tú Nhi đang nói chuyện vui vẻ lắm, con không tiện vào làm phiền.”
Nói thì vậy, nhưng trong đầu anh văng vẳng những lời Uyển Uyển vừa nói với em gái mình.
Thẩm Trì chưa bao giờ phủ nhận, tình cảm anh dành cho người con gái ấy, bắt đầu từ vẻ ngoài tinh xảo và xinh đẹp kia.
Có lẽ cũng chính vì thế, nên mới khiến anh lúc đầu vô tình lạnh nhạt với người vợ mới cưới.
Một tình cảm chỉ bắt nguồn từ vẻ bề ngoài vốn rất nông cạn, mà sự chân thành của đàn ông, rốt cuộc vẫn phải gắn liền với hành động thực tế.
Nhưng nếu nói anh không từng có chút ảo tưởng nào về người vợ này thì đúng là đang lừa mình dối người.
Dù sao thì danh tiếng của Lâm Tiểu Ngoan thật sự rất tốt, khiến anh không thể không đặt kỳ vọng.
Thuần khiết và thanh cao, có lẽ đó là ấn tượng đầu tiên của anh về cô.
Nếu không thuần khiết, cô đã chẳng vì đau buồn mà rơi vào trạng thái tuyệt vọng đến mức bị người thân bán đi như thế.
Còn thanh cao, đó là khí chất riêng có của những người có học.
Về điểm này, anh không thể nói là thích hay ghét.
Người thuần khiết không phải là không tốt, nhưng với hoàn cảnh của anh bây giờ, điều anh cần không phải là một người vợ chỉ biết ngây thơ, không hiểu sự đời.
Người thanh cao cũng chẳng có gì sai, nhưng kiểu người như vậy thường khó hòa nhập, dễ gặp trắc trở trong quan hệ xã hội.
Thế nhưng, sống đến từng này tuổi mới gặp được một cô gái có thể khiến tim mình rung động, lý trí dù có mạnh đến đâu cũng chẳng thể thắng nổi cảm xúc.
Một khi nhận ra có cơ hội, anh liền không chút do dự mà nắm lấy cô về tay.
Lần này cô bị bắt nạt đến mức suýt mất con, anh tuy đau lòng và áy náy, nhưng cũng không thể tránh khỏi một tia thất vọng.
Không phải vì cô yếu đuối, mà là cái cảm giác vi tế kiểu như, thì ra cũng chỉ đến thế thôi.
Đàn ông mà, dù có lý trí đến đâu cũng luôn vô thức lý tưởng hóa người trong lòng.
Thẩm Trì cũng không ngoại lệ.
Dù hiểu rất rõ Lâm Tiểu Ngoan là người như thế nào, nhưng trong lòng vẫn thầm tin rằng người con gái anh chọn nhất định phải đặc biệt, phải là một “ngoại lệ”, và âm thầm mong chờ rằng cô sẽ khiến anh ngạc nhiên.
Cảm xúc này rất kín đáo, đến chính anh cũng chỉ mới nhận ra, khi nghe thấy những lời cô nói với Thẩm Tú.
Thoạt nhìn thì chỉ là đang cổ vũ em chồng mở lòng hơn, nhưng qua đó lại có thể nhận ra rất nhiều điều.
Đầu tiên, Thẩm Trì xác định được: vợ mình không hề là người đơn thuần.
Là một cô gái chỉ hơn Thẩm Tú một tuổi, nếu thực sự đơn thuần thì đã chẳng thể nghe ra được ý nghĩa sau những lời kể của em chồng, nhưng qua ánh mắt dịu dàng mà sâu sắc ấy, anh có thể chắc chắn...
Cô nhìn thấu sự ngây ngô của những nam sinh kia khi cố gắng thu hút sự chú ý của người mình thích.
Lâm Tiểu Ngoan xoa đầu cô, mắt cong cong đầy trìu mến: “Vậy nên Tú Nhi, em hãy nói với họ đi, rằng em muốn làm bạn.”
Cô không mong chỉ vài lời là có thể thay đổi hoàn toàn tính cách của Thẩm Tú.
Nhưng mọi chuyện đều phải bắt đầu từ bước đầu tiên, có khởi đầu mới có thể tiến xa hơn.
Ngoài cửa, Thẩm Trì lặng lẽ rút lại bước chân vừa định bước vào, khẽ cười rồi quay người đi về phía nhà bếp.
“Bà nội, để con rửa rau giúp bà nhé.”
“Không phải nói đi trò chuyện với Uyển Uyển sao? Sao lại chạy ra đây rồi?” La Ngọc Phương vừa ném thêm một khúc củi vào bếp lửa vừa ngoái đầu hỏi.
Thẩm Trì mỉm cười, ngồi xuống cạnh thau rau: “Vợ với Tú Nhi đang nói chuyện vui vẻ lắm, con không tiện vào làm phiền.”
Thẩm Trì chưa bao giờ phủ nhận, tình cảm anh dành cho người con gái ấy, bắt đầu từ vẻ ngoài tinh xảo và xinh đẹp kia.
Có lẽ cũng chính vì thế, nên mới khiến anh lúc đầu vô tình lạnh nhạt với người vợ mới cưới.
Một tình cảm chỉ bắt nguồn từ vẻ bề ngoài vốn rất nông cạn, mà sự chân thành của đàn ông, rốt cuộc vẫn phải gắn liền với hành động thực tế.
Nhưng nếu nói anh không từng có chút ảo tưởng nào về người vợ này thì đúng là đang lừa mình dối người.
Dù sao thì danh tiếng của Lâm Tiểu Ngoan thật sự rất tốt, khiến anh không thể không đặt kỳ vọng.
Thuần khiết và thanh cao, có lẽ đó là ấn tượng đầu tiên của anh về cô.
Nếu không thuần khiết, cô đã chẳng vì đau buồn mà rơi vào trạng thái tuyệt vọng đến mức bị người thân bán đi như thế.
Về điểm này, anh không thể nói là thích hay ghét.
Người thuần khiết không phải là không tốt, nhưng với hoàn cảnh của anh bây giờ, điều anh cần không phải là một người vợ chỉ biết ngây thơ, không hiểu sự đời.
Người thanh cao cũng chẳng có gì sai, nhưng kiểu người như vậy thường khó hòa nhập, dễ gặp trắc trở trong quan hệ xã hội.
Thế nhưng, sống đến từng này tuổi mới gặp được một cô gái có thể khiến tim mình rung động, lý trí dù có mạnh đến đâu cũng chẳng thể thắng nổi cảm xúc.
Một khi nhận ra có cơ hội, anh liền không chút do dự mà nắm lấy cô về tay.
Lần này cô bị bắt nạt đến mức suýt mất con, anh tuy đau lòng và áy náy, nhưng cũng không thể tránh khỏi một tia thất vọng.
Không phải vì cô yếu đuối, mà là cái cảm giác vi tế kiểu như, thì ra cũng chỉ đến thế thôi.
Thẩm Trì cũng không ngoại lệ.
Dù hiểu rất rõ Lâm Tiểu Ngoan là người như thế nào, nhưng trong lòng vẫn thầm tin rằng người con gái anh chọn nhất định phải đặc biệt, phải là một “ngoại lệ”, và âm thầm mong chờ rằng cô sẽ khiến anh ngạc nhiên.
Cảm xúc này rất kín đáo, đến chính anh cũng chỉ mới nhận ra, khi nghe thấy những lời cô nói với Thẩm Tú.
Thoạt nhìn thì chỉ là đang cổ vũ em chồng mở lòng hơn, nhưng qua đó lại có thể nhận ra rất nhiều điều.
Đầu tiên, Thẩm Trì xác định được: vợ mình không hề là người đơn thuần.
Là một cô gái chỉ hơn Thẩm Tú một tuổi, nếu thực sự đơn thuần thì đã chẳng thể nghe ra được ý nghĩa sau những lời kể của em chồng, nhưng qua ánh mắt dịu dàng mà sâu sắc ấy, anh có thể chắc chắn...
Cô nhìn thấu sự ngây ngô của những nam sinh kia khi cố gắng thu hút sự chú ý của người mình thích.
1
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
