0 chữ
Chương 16
Chương 16: Giai đoạn mông lung
Không biết bây giờ có ai mở thùng ra được nệm gấp không, thùng xe cứng quá, lót hết quần áo xuống dưới cũng vô ích.
Ngày thường thì không sao nhưng giờ người đang mệt, nếu chất lượng giấc ngủ không được cải thiện, giá trị sức khỏe sẽ không tăng lên được, giá trị mệt mỏi cũng rất khó giảm xuống.
Thích Hứa mở sảnh giao dịch, mới phát hiện nửa bao thuốc lá treo bán trước đó đã có mười mấy yêu cầu giao dịch.
Thích Hứa quên béng chuyện này luôn.
Vừa khéo lại có người nhắn tin riêng hỏi về thuốc lá.
Lão Bạch Long Lướt Sóng: “Lão đại, nói gì đi chứ, thuốc lá của anh bán chưa? Bán rồi thì tôi không làm phiền nữa.”
Thích Hứa kéo lên trên xem, phát hiện người này thật kiên trì, cứ cách hai tiếng lại hỏi một lần...
Nhưng vì không phải bạn bè, tin nhắn không được thông báo riêng nên bây giờ Thích Hứa mới thấy.
Cơn Lốc Đen Vô Địch: “Chưa, cậu ra giá đi, tôi không cần đồ ăn thức uống.”
Lão Bạch Long Lướt Sóng: “Hôm nay tôi mở được một bộ chăm sóc cá nhân, sữa rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, kem dưỡng da tay đều có, cái này đổi không?”
Thích Hứa cảm thấy cũng được, liền gửi yêu cầu giao dịch.
Lão Bạch Long Lướt Sóng: “Được đấy người anh em! Cho xin một slot bạn bè được không? Lần này tôi lời rồi, lần sau tôi bù thêm cho anh.”
Cơn Lốc Đen Vô Địch: “Được!”
Thêm bạn bè xong, Thích Hứa theo thói quen liếc nhìn danh sách bạn bè, tốt, không ai đen cả.
Thích Hứa vào sảnh giao dịch tìm kiếm nệm, chăn mền các loại nhưng không có kết quả gì.
Liền hỏi thử trong sảnh.
Cơn Lốc Đen Vô Địch: “Ai có nệm, chăn mền không?”
Bánh Donut: “Anh Cơn Lốc ơi, anh bắt đầu chuyển sang nâng cao chất lượng cuộc sống rồi à? Hu hu hu, người ta còn đang ở mức sống sót là được rồi đây này.”
Người chơi 1212: “Vậy nên tôi mới không hiểu, anh không thiếu vật tư, sao lại tham hòn đá không gian đen sơ cấp của tôi làm gì!”
Mũ Đỏ: “Lão đại ơi kể xem phần thưởng hạng nhất khu vực là gì đi? Cho đám quê mùa bọn tôi mở mang tầm mắt với.”
Người chơi 1013: “Tôi có thảm yoga, anh cần không? @Cơn Lốc Đen Vô Địch”
Thích Hứa đã có một cái thảm yoga rồi, nhìn một vòng không thấy nệm liền tính mua cái thảm yoga này.
Trực tiếp nhắn tin riêng hỏi, “Thảm yoga của cậu muốn đổi gì?”
“Đồ ăn là được, con tôi đói.”
Thích Hứa gửi qua hai cái bánh mì nhỏ và một cái bánh quy nén.
Người chơi 1013 nhấn đồng ý ngay, đồng thời chuyển cả thảm yoga qua, hiện giờ giá đồ ăn vẫn cao ngất ngưởng, Thích Hứa đã so sánh giá cả rồi mới quyết định, rất hợp lý.
Cả hai bên đều rất hài lòng.
Quay lại sảnh chat.
Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo: “Có ai cần dung dịch kháng mệt mỏi không? Tôi có ba lọ, một lọ giảm được 20 điểm mệt mỏi đó!”
Bánh Donut: “Thứ này ai cần chứ, nghỉ ngơi một lát là giá trị mệt mỏi tự động giảm rồi.”
Ông Đây Cao 1m8: “Cho free đi, tôi cần.”
Ánh Sáng Rải Đầy Nhân Gian: “Sau này biết đâu dùng được, @Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo, nếu bán thì đừng để giá rẻ quá.”
Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo: “Vậy hay là tôi bán cho anh?”
Ánh Sáng Rải Đầy Nhân Gian: “Chủ yếu tôi không muốn chiếm lợi của cô.”
Thích Hứa bật cười, cái tên Ánh Sáng này thú vị ghê, bảo sao bị định vị truy sát đầu tiên, đúng là có tài làm người ta tức chết mà không cần đền mạng.
Thích Hứa nhắn tin riêng cho Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo, “Bán cho mình dung dịch kháng mệt mỏi đi, bạn muốn gì?”
Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo: “Được, em muốn hai miếng sắt và một con ốc vít. Anh có cao su không, em còn muốn một miếng cao su nữa, nếu ba lọ dung dịch kháng mệt mỏi không đủ, em bù thêm món khác.”
Cơn Lốc Đen Vô Địch: “Đủ rồi, chỉ cần ba thứ đó, trao đổi thôi.”
Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo gửi một đống biểu cảm hôn gió, “Cảm ơn anh nhiều lắm, phương tiện của em sắp lên cấp hai rồi, chỉ thiếu mấy thứ này thôi.”
Nói xong, cô ấy chuyển dung dịch kháng mệt mỏi qua.
Giá trị mệt mỏi của Thích Hứa là 67, cô uống liền hai lọ, cảm giác như trút được hai bao xi măng trên vai xuống vậy.
Hôm nay cơ thể không khỏe nên cô không tập luyện, yên ổn nằm trong thùng xe ngắm trời.
Mọi người vừa đến trò chơi sinh tồn, dù có thể chưa chấp nhận nổi nhưng ít nhất vẫn còn chút cảm giác mới lạ.
Thích Hứa thì khác, Thích Hứa đã chai lì rồi, quen với việc không có giải trí, quen với thế giới căng thẳng kí©h thí©ɧ mà lại nhàm chán tàn khốc này.
Những ngày như vậy, Thích Hứa đã trải qua gần 4 năm. Trong phó bản, lúc sắp bị quái vật ăn thịt, Thích Hứa đã cười mà chết, ngỡ rằng mình được giải thoát.
Không ngờ, khốn kiếp, lại bắt đầu lại một lần nữa.
Vừa có chút may mắn vì không chết lại vừa mông lung không biết vì sao phải sống tiếp, chỉ là theo bản năng bận rộn, dùng kinh nghiệm trước đây để bản thân có thêm tự tin mà sống sót.
Con đường cao tốc này có điểm cuối không? Cứ chạy về phía trước như vậy cả đời sao?
Thích Hứa không biết.
Trước đây trong trò chơi, Thích Hứa không có bạn bè, không có người quan trọng, thậm chí chẳng có kẻ thù, bị bắt nạt thì hoặc là gϊếŧ ngay tại chỗ hoặc là nhẫn nhịn cho xong.
Không có gì quan trọng hơn sống sót, cô cũng chẳng muốn thân thiết với ai, càng không thích gây thù chuốc oán, một kẻ lạc lõng sống ở rìa xã hội, như một người vô hình.
Mỗi ngày đều vì một tương lai mịt mờ mà bôn ba bận rộn, cẩn thận tính toán hôm nay ăn bao nhiêu, có thể ăn bao nhiêu, ngày mai sống thế nào...
Từ một cô gái yếu đuối đến cái nồi nấu cơm cũng không nhấc nổi, biến thành một chiến binh máu lạnh gϊếŧ người không chớp mắt, chém quái không hề nao núng.
Trải nghiệm lại quá trình gian khổ đó một lần nữa, liệu có kết cục khác không? Dù giành được lợi thế ban đầu, trong lòng Thích Hứa vẫn ngập tràn bất định.
Thích Hứa dù không biết nhưng cũng hiểu, được sống lại là cơ hội hàng vạn người khao khát, nếu muốn chết thì dao ở ngay bên cạnh, trực tiếp cứa cổ tự sát nhưng Thích Hứa không làm được.
Vậy nên thôi, ngủ đi...
Cứ coi như là những lời than vãn vô nghĩa của kẻ yếu lòng.
Có thể ngủ bất cứ lúc nào cũng là một loại bản lĩnh.
Ngày thứ hai, sau khi tỉnh táo lại, Thích Hứa cảm thấy tình trạng cơ thể tốt hơn nhiều, những ý nghĩ rối loạn trong đầu cũng bớt đi không ít.
Ngoài hai cánh tay vẫn còn rất đau, những chỗ khác chỉ hơi nhức mỏi thôi.
Nhưng tinh thần lại tốt, giá trị mệt mỏi cũng từ 21 giảm xuống 13, nghĩ đến cảm xúc tiêu cực tối qua, Thích Hứa lắc đầu thật mạnh.
Duỗi người một cái, nằm ườn thêm một lát mới ngồi dậy, hôm nay cô định lười biếng một chút, không tập luyện..
Lúc này, Thích Hứa đột nhiên nghe thấy thông báo tin nhắn, hơi ngẩn người, ai gửi tin nhắn cho mình sớm vậy?
Mở ra xem thì thấy là Vua Đầu Bếp Trung Hoa.
“Món cần làm nhiều quá, xe tôi chạy lại chậm, mỗi ngày còn phải chạy đủ số km, chắc làm xong còn phải đợi thêm hai ngày nữa, tôi làm cho anh bữa sáng trước rồi, yên tâm, tôi không chạy mất đâu, đừng lo lắng nha.”
[Người chơi Vua Đầu Bếp Trung Hoa đã gửi cho bạn một món quà, xin hỏi bạn có nhận không?]
Thích Hứa nhấn “Có”.
Một cái khay xuất hiện trước mặt, hơi nóng bốc lên nghi ngút, trên khay có cháo rau thịt nạc, cuốn thịt hun khói giăm bông, bánh mì nướng phô mai bí đỏ trứng và một đĩa táo cắt nhỏ.
Thích Hứa quên cả nhắn lại, cứ thế cắm cúi ăn từng miếng từng miếng...
Ngày thường thì không sao nhưng giờ người đang mệt, nếu chất lượng giấc ngủ không được cải thiện, giá trị sức khỏe sẽ không tăng lên được, giá trị mệt mỏi cũng rất khó giảm xuống.
Thích Hứa mở sảnh giao dịch, mới phát hiện nửa bao thuốc lá treo bán trước đó đã có mười mấy yêu cầu giao dịch.
Thích Hứa quên béng chuyện này luôn.
Vừa khéo lại có người nhắn tin riêng hỏi về thuốc lá.
Lão Bạch Long Lướt Sóng: “Lão đại, nói gì đi chứ, thuốc lá của anh bán chưa? Bán rồi thì tôi không làm phiền nữa.”
Thích Hứa kéo lên trên xem, phát hiện người này thật kiên trì, cứ cách hai tiếng lại hỏi một lần...
Nhưng vì không phải bạn bè, tin nhắn không được thông báo riêng nên bây giờ Thích Hứa mới thấy.
Lão Bạch Long Lướt Sóng: “Hôm nay tôi mở được một bộ chăm sóc cá nhân, sữa rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, kem dưỡng da tay đều có, cái này đổi không?”
Thích Hứa cảm thấy cũng được, liền gửi yêu cầu giao dịch.
Lão Bạch Long Lướt Sóng: “Được đấy người anh em! Cho xin một slot bạn bè được không? Lần này tôi lời rồi, lần sau tôi bù thêm cho anh.”
Cơn Lốc Đen Vô Địch: “Được!”
Thêm bạn bè xong, Thích Hứa theo thói quen liếc nhìn danh sách bạn bè, tốt, không ai đen cả.
Thích Hứa vào sảnh giao dịch tìm kiếm nệm, chăn mền các loại nhưng không có kết quả gì.
Liền hỏi thử trong sảnh.
Cơn Lốc Đen Vô Địch: “Ai có nệm, chăn mền không?”
Bánh Donut: “Anh Cơn Lốc ơi, anh bắt đầu chuyển sang nâng cao chất lượng cuộc sống rồi à? Hu hu hu, người ta còn đang ở mức sống sót là được rồi đây này.”
Mũ Đỏ: “Lão đại ơi kể xem phần thưởng hạng nhất khu vực là gì đi? Cho đám quê mùa bọn tôi mở mang tầm mắt với.”
Người chơi 1013: “Tôi có thảm yoga, anh cần không? @Cơn Lốc Đen Vô Địch”
Thích Hứa đã có một cái thảm yoga rồi, nhìn một vòng không thấy nệm liền tính mua cái thảm yoga này.
Trực tiếp nhắn tin riêng hỏi, “Thảm yoga của cậu muốn đổi gì?”
“Đồ ăn là được, con tôi đói.”
Thích Hứa gửi qua hai cái bánh mì nhỏ và một cái bánh quy nén.
Người chơi 1013 nhấn đồng ý ngay, đồng thời chuyển cả thảm yoga qua, hiện giờ giá đồ ăn vẫn cao ngất ngưởng, Thích Hứa đã so sánh giá cả rồi mới quyết định, rất hợp lý.
Cả hai bên đều rất hài lòng.
Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo: “Có ai cần dung dịch kháng mệt mỏi không? Tôi có ba lọ, một lọ giảm được 20 điểm mệt mỏi đó!”
Bánh Donut: “Thứ này ai cần chứ, nghỉ ngơi một lát là giá trị mệt mỏi tự động giảm rồi.”
Ông Đây Cao 1m8: “Cho free đi, tôi cần.”
Ánh Sáng Rải Đầy Nhân Gian: “Sau này biết đâu dùng được, @Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo, nếu bán thì đừng để giá rẻ quá.”
Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo: “Vậy hay là tôi bán cho anh?”
Ánh Sáng Rải Đầy Nhân Gian: “Chủ yếu tôi không muốn chiếm lợi của cô.”
Thích Hứa bật cười, cái tên Ánh Sáng này thú vị ghê, bảo sao bị định vị truy sát đầu tiên, đúng là có tài làm người ta tức chết mà không cần đền mạng.
Thích Hứa nhắn tin riêng cho Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo, “Bán cho mình dung dịch kháng mệt mỏi đi, bạn muốn gì?”
Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo: “Được, em muốn hai miếng sắt và một con ốc vít. Anh có cao su không, em còn muốn một miếng cao su nữa, nếu ba lọ dung dịch kháng mệt mỏi không đủ, em bù thêm món khác.”
Cơn Lốc Đen Vô Địch: “Đủ rồi, chỉ cần ba thứ đó, trao đổi thôi.”
Cô Gái Đầy Năng Lượng Nồi Niêu Xoong Chảo gửi một đống biểu cảm hôn gió, “Cảm ơn anh nhiều lắm, phương tiện của em sắp lên cấp hai rồi, chỉ thiếu mấy thứ này thôi.”
Nói xong, cô ấy chuyển dung dịch kháng mệt mỏi qua.
Giá trị mệt mỏi của Thích Hứa là 67, cô uống liền hai lọ, cảm giác như trút được hai bao xi măng trên vai xuống vậy.
Hôm nay cơ thể không khỏe nên cô không tập luyện, yên ổn nằm trong thùng xe ngắm trời.
Mọi người vừa đến trò chơi sinh tồn, dù có thể chưa chấp nhận nổi nhưng ít nhất vẫn còn chút cảm giác mới lạ.
Thích Hứa thì khác, Thích Hứa đã chai lì rồi, quen với việc không có giải trí, quen với thế giới căng thẳng kí©h thí©ɧ mà lại nhàm chán tàn khốc này.
Những ngày như vậy, Thích Hứa đã trải qua gần 4 năm. Trong phó bản, lúc sắp bị quái vật ăn thịt, Thích Hứa đã cười mà chết, ngỡ rằng mình được giải thoát.
Không ngờ, khốn kiếp, lại bắt đầu lại một lần nữa.
Vừa có chút may mắn vì không chết lại vừa mông lung không biết vì sao phải sống tiếp, chỉ là theo bản năng bận rộn, dùng kinh nghiệm trước đây để bản thân có thêm tự tin mà sống sót.
Con đường cao tốc này có điểm cuối không? Cứ chạy về phía trước như vậy cả đời sao?
Thích Hứa không biết.
Trước đây trong trò chơi, Thích Hứa không có bạn bè, không có người quan trọng, thậm chí chẳng có kẻ thù, bị bắt nạt thì hoặc là gϊếŧ ngay tại chỗ hoặc là nhẫn nhịn cho xong.
Không có gì quan trọng hơn sống sót, cô cũng chẳng muốn thân thiết với ai, càng không thích gây thù chuốc oán, một kẻ lạc lõng sống ở rìa xã hội, như một người vô hình.
Mỗi ngày đều vì một tương lai mịt mờ mà bôn ba bận rộn, cẩn thận tính toán hôm nay ăn bao nhiêu, có thể ăn bao nhiêu, ngày mai sống thế nào...
Từ một cô gái yếu đuối đến cái nồi nấu cơm cũng không nhấc nổi, biến thành một chiến binh máu lạnh gϊếŧ người không chớp mắt, chém quái không hề nao núng.
Trải nghiệm lại quá trình gian khổ đó một lần nữa, liệu có kết cục khác không? Dù giành được lợi thế ban đầu, trong lòng Thích Hứa vẫn ngập tràn bất định.
Thích Hứa dù không biết nhưng cũng hiểu, được sống lại là cơ hội hàng vạn người khao khát, nếu muốn chết thì dao ở ngay bên cạnh, trực tiếp cứa cổ tự sát nhưng Thích Hứa không làm được.
Vậy nên thôi, ngủ đi...
Cứ coi như là những lời than vãn vô nghĩa của kẻ yếu lòng.
Có thể ngủ bất cứ lúc nào cũng là một loại bản lĩnh.
Ngày thứ hai, sau khi tỉnh táo lại, Thích Hứa cảm thấy tình trạng cơ thể tốt hơn nhiều, những ý nghĩ rối loạn trong đầu cũng bớt đi không ít.
Ngoài hai cánh tay vẫn còn rất đau, những chỗ khác chỉ hơi nhức mỏi thôi.
Nhưng tinh thần lại tốt, giá trị mệt mỏi cũng từ 21 giảm xuống 13, nghĩ đến cảm xúc tiêu cực tối qua, Thích Hứa lắc đầu thật mạnh.
Duỗi người một cái, nằm ườn thêm một lát mới ngồi dậy, hôm nay cô định lười biếng một chút, không tập luyện..
Lúc này, Thích Hứa đột nhiên nghe thấy thông báo tin nhắn, hơi ngẩn người, ai gửi tin nhắn cho mình sớm vậy?
Mở ra xem thì thấy là Vua Đầu Bếp Trung Hoa.
“Món cần làm nhiều quá, xe tôi chạy lại chậm, mỗi ngày còn phải chạy đủ số km, chắc làm xong còn phải đợi thêm hai ngày nữa, tôi làm cho anh bữa sáng trước rồi, yên tâm, tôi không chạy mất đâu, đừng lo lắng nha.”
[Người chơi Vua Đầu Bếp Trung Hoa đã gửi cho bạn một món quà, xin hỏi bạn có nhận không?]
Thích Hứa nhấn “Có”.
Một cái khay xuất hiện trước mặt, hơi nóng bốc lên nghi ngút, trên khay có cháo rau thịt nạc, cuốn thịt hun khói giăm bông, bánh mì nướng phô mai bí đỏ trứng và một đĩa táo cắt nhỏ.
Thích Hứa quên cả nhắn lại, cứ thế cắm cúi ăn từng miếng từng miếng...
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
