0 chữ
Chương 16
Chương 16
Cùng lúc này tại khách sạn nơi mà đoàn của công ty Tạ Đông Nghi đang ở.
Tô Trần Chi Linh vừa tiếp xúc với ga đệm liền khó chịu bò dậy tìm kiếm nhà vệ sinh, sau một loạt hoạt động đặc trưng của ma men thì vài phút sau mới trở ra.
"Không sao chứ?" Tạ Đông Nghi từ cửa trở lại với một cốc nước cam trên tay, Ngô Kim Hy vừa đưa tới.
"Uống cái này đi, một lát nữa sẽ đỡ hơn."
"Cảm ơn." Tô Trần Chi Linh nhận lấy cốc nước đầy vitamin C vàng óng, không khách sáo mà uống một hơi cạn hết phân nửa. Cô thật sự chán ghét cảm giác say sỉn này, cũng ghét luôn trạng thái hiện tại của bản thân, và đương nhiên là cũng không hề chào đón cô gái trước mặt, nhưng mà một cách công bằng thì lại không thể trách cô ấy được.
Vì suy cho cùng thì chuyện tình cảm chính là không nên ép buộc. Cổ nhân có câu: "dưa hái xanh không ngọt, hoa ngắt vội chóng tàn". Thôi thì mặc kệ đi!
"Không ghét tôi sao?" Tạ Đông Nghi ngồi xuống ghế đối diện, ở giữa là bàn tròn đặt cạnh cửa sổ, không khí bên ngoài rất tốt, gió nhẹ mang theo hơi nước làm lòng người dịu lại, có lẽ chiều tối sẽ mưa.
"Ghét thì có thể thay đổi cách nhìn của Hạ Hạ về cô sao, hay là không ghét thì em ấy sẽ yêu tôi? Vậy cô có ghét tôi không?" Tô Trần Chi Linh thả lỏng nửa nằm nửa ngồi trên ghế, bây giờ cô không cần giữ hình tượng, cũng không cần quan tâm người đối diện là tổng giám đốc nổi danh gì gì đó.
Tạ Đông Nghi liếc nhìn người kia, có vẻ đã khá lên rất nhiều rồi nên cô không hề kiêng nể trả lời:
"Ghét, tôi ghét tất cả những ai có ý đồ câu dẫn Hạ Hạ của tôi."
"Khụ..." Số nước cam còn lại trong cốc đang chảy vào cổ họng khô hạn của Tô Trần Chi Linh liền vì câu nói đầy cảm xúc này mà phụt ra ngoài.
"Vậy nếu Hạ Hạ mà cũng như cô, thì chắc em ấy phải ghét rất nhiều cô gái xung quanh cô đấy nhỉ?" Chị gái họ Tô cũng không hề vòng vo nói. Ai biết đến vị Tạ tổng này, thì sẽ đều ít nhiều không xa lạ gì với lịch sử tình trường dài như Vạn lý trường thành của cô ấy.
"Đó là chuyện xưa cũ rồi, từ khi gặp Hạ Hạ thì tôi chỉ có mình em ấy. Hạ Hạ khiến tôi thay đổi trở nên tốt hơn, tôi yêu em ấy, hiện tại và tương lai của tôi đều là em ấy, chị hiểu không?"
"Tại sao tôi phải hiểu cô, nói mấy lời nhẹ tênh như vậy thì ai mà không nói được. Tôi tôn trọng và tin tưởng Hạ Hạ, em ấy lựa chọn ở bên ai thì tôi cũng sẽ ủng hộ em ấy. Nhưng nếu người đó làm tổn thương Hạ Hạ, chỉ cần em ấy lên tiếng thì tôi cũng không ngại mà ra mặt đâu." Tô Trần Chi Linh thẳng thắn nói, cô và Hạ Hạ coi như không thể làm người yêu thì có thể làm người quen cũ mà.
Tạ Đông Nghi cười nhẹ thành tiếng:
"Rất thẳng thắn, tôi rất vui vì Hạ Hạ có một người bạn như chị. Chị cũng rất ưu tú, chắc chắn sẽ sớm gặp được cô gái tốt và hợp với chị. Uống đi, chúc mừng sự gặp gỡ của chúng ta!"
Lần này đến lượt chị gái họ Tô liếc nhìn lon nước cam mà người kia vừa lấy trong tủ lạnh mini của phòng khách sạn ra, cô cũng không để bụng mà cụng một cái rồi mở ra uống. Dòng nước mát lạnh vừa lan tràn trong khoang miệng thì chuông cửa vang lên:
"Ting tong!" Hà Nhật Hạ may mắn gặp được Ngô Kim Hy ở dưới sảnh khách sạn nên liền được anh ấy đưa lên đây. Cô vừa hồi hộp vừa đắn đo, không biết sau khi cánh cửa này mở ra sẽ có chuyện gì?
Tô Trần Chi Linh vừa tiếp xúc với ga đệm liền khó chịu bò dậy tìm kiếm nhà vệ sinh, sau một loạt hoạt động đặc trưng của ma men thì vài phút sau mới trở ra.
"Không sao chứ?" Tạ Đông Nghi từ cửa trở lại với một cốc nước cam trên tay, Ngô Kim Hy vừa đưa tới.
"Uống cái này đi, một lát nữa sẽ đỡ hơn."
"Cảm ơn." Tô Trần Chi Linh nhận lấy cốc nước đầy vitamin C vàng óng, không khách sáo mà uống một hơi cạn hết phân nửa. Cô thật sự chán ghét cảm giác say sỉn này, cũng ghét luôn trạng thái hiện tại của bản thân, và đương nhiên là cũng không hề chào đón cô gái trước mặt, nhưng mà một cách công bằng thì lại không thể trách cô ấy được.
Vì suy cho cùng thì chuyện tình cảm chính là không nên ép buộc. Cổ nhân có câu: "dưa hái xanh không ngọt, hoa ngắt vội chóng tàn". Thôi thì mặc kệ đi!
"Ghét thì có thể thay đổi cách nhìn của Hạ Hạ về cô sao, hay là không ghét thì em ấy sẽ yêu tôi? Vậy cô có ghét tôi không?" Tô Trần Chi Linh thả lỏng nửa nằm nửa ngồi trên ghế, bây giờ cô không cần giữ hình tượng, cũng không cần quan tâm người đối diện là tổng giám đốc nổi danh gì gì đó.
Tạ Đông Nghi liếc nhìn người kia, có vẻ đã khá lên rất nhiều rồi nên cô không hề kiêng nể trả lời:
"Ghét, tôi ghét tất cả những ai có ý đồ câu dẫn Hạ Hạ của tôi."
"Khụ..." Số nước cam còn lại trong cốc đang chảy vào cổ họng khô hạn của Tô Trần Chi Linh liền vì câu nói đầy cảm xúc này mà phụt ra ngoài.
"Đó là chuyện xưa cũ rồi, từ khi gặp Hạ Hạ thì tôi chỉ có mình em ấy. Hạ Hạ khiến tôi thay đổi trở nên tốt hơn, tôi yêu em ấy, hiện tại và tương lai của tôi đều là em ấy, chị hiểu không?"
"Tại sao tôi phải hiểu cô, nói mấy lời nhẹ tênh như vậy thì ai mà không nói được. Tôi tôn trọng và tin tưởng Hạ Hạ, em ấy lựa chọn ở bên ai thì tôi cũng sẽ ủng hộ em ấy. Nhưng nếu người đó làm tổn thương Hạ Hạ, chỉ cần em ấy lên tiếng thì tôi cũng không ngại mà ra mặt đâu." Tô Trần Chi Linh thẳng thắn nói, cô và Hạ Hạ coi như không thể làm người yêu thì có thể làm người quen cũ mà.
"Rất thẳng thắn, tôi rất vui vì Hạ Hạ có một người bạn như chị. Chị cũng rất ưu tú, chắc chắn sẽ sớm gặp được cô gái tốt và hợp với chị. Uống đi, chúc mừng sự gặp gỡ của chúng ta!"
Lần này đến lượt chị gái họ Tô liếc nhìn lon nước cam mà người kia vừa lấy trong tủ lạnh mini của phòng khách sạn ra, cô cũng không để bụng mà cụng một cái rồi mở ra uống. Dòng nước mát lạnh vừa lan tràn trong khoang miệng thì chuông cửa vang lên:
"Ting tong!" Hà Nhật Hạ may mắn gặp được Ngô Kim Hy ở dưới sảnh khách sạn nên liền được anh ấy đưa lên đây. Cô vừa hồi hộp vừa đắn đo, không biết sau khi cánh cửa này mở ra sẽ có chuyện gì?
14
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
