TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Tiểu điềm điềm đội sổ

Trường học của xã nằm cách nhà của điềm điềm hơn 10km mỗi ngày cô phải đạp xe đạp hơn 25 phút để đi học, đó là mùa nắng chứ mùa mưa thì phải đi cân hải nhé. Lúc này là đã là cuối học kì hai của khoá học tức là đã tháng ba, sau 2 ngày xuất viện cô đã kịp chấn chỉnh lại bài vở của bản thân , dù kiếp trước hay kiếp này cô cũng phải thừa nhận cô học rất nát. Đứng trước cái cổng trường đã nhiều năm không bước vào nữa, một loại cảm giác mong chờ chợt thoáng vài gương mặt , điềm điềm phải thừa nhận bản thân mình là cái gối bông , ai làm gì cũng được cô chưa từng biết phản kháng , đó là một sự nhu nhược mà cô muốn chối bỏ rằng bản thân mình từng có .

Trường học có khoảng sân đất rộng có vài cây phượng đang đâm chồi ra lá , phòng học có 2 dãy , một cho từ lớp 8 đến 9 , còn một dãy là phòng hiệu trưởng phòng máy chiếu nó có thiết kế 2 lầu, vì số lượng phòng học ít , mà lượng học sinh nhiều trung binh một phòng học có hơn ba mươi học sinh , nam nử học chung lẫn lộn, nên được chia thành buổi cụ thể lớp 7 và 8 sẽ học buổi chiều . Điềm điềm dắt xe đạp cất sâu trong nhà xe dựng đơn sơ gần hàng rào , chiếc xe hiệu martin 107 là thuộc hạng ngon rồi nhé, đầu năm nay điềm điềm trổ dò cao thêm nhiều nên cô được đầu tư hẳn chiếc xe mới này, nhìn chung tài nguyên gia đình cung cấp luôn là tốt nhất , cô chỉ bị tra tấn về tinh thần mà thôi , đó cũng là nguyên nhân mà cô học ghớm đến vậy .

Vì cao dò cô được sắp ngồi cuối lớp , cô không chắc là đúng vậy hay cái bảng điểm của cô nữa, điềm điềm ngồi cùng hai bạn nữ nữa tên là gì thì cô không nhớ vì hình như đến hơi sớm nên bạn cùng bàn chưa vào, cái bàn bằng gỗ dài loang lỗ hình vẽ bùa chú, cái bàn củ đến mức cô sợ chỉ cần hắt xì rung nhẹ thôi là cả đám sẽ ngã ngữa ( chắc chị ảo tưởng cái tướng ốm nhách , mà đòi hắc xì đến rung bàn cơ đấy) , vài cái đầu sì tay đang xuất hiện , thời bấy giờ bọn nó cực mê nhóm nhạc nào đó , con trai lẫn con gái đầu sư tử phải xù xù nhìn nóng nực cực kì, điềm điềm có máy tóc dài cô cột cao hết ra sau kiểu tóc đuôi ngựa, nhìn cực lúa và quê theo nhận xét của bọn nó , cùng bàn với điềm điềm là tiếu ngư và cẩm nhung , cô này cực theo mốt nhé , cảm thấy mình ngồi cùng bàn với tụi này thật là nỗi bật nhan sắc của cô mà .

-Hết bệnh rồi hả mày !

Tiếu ngư là cô bạn tốt với cô lúc bấy giờ , trước đây cô hay ăn ké nhà Tiếu ngư vài bữa cơm khi phải học hai buổi. Nghĩ vậy trong lòng cô vui vẽ hơn nhiều , cũng tự nhiên cười đáp lại cô.

-ừ, tao mới xuất viện .

-Mày làm bài tập chưa

Bài tập , điềm điềm xém ngã ngữa vì quên mất vấn đề này , lát nữa bọn tổ trưởng kiểm tra bài tập cô không có thì cuối tuần này phải đứng lớp rồi, biết là mới bệnh mà bọn nó co cho cô lí trấu gì đâu, một bọn tư bản cứng ngắt .

-Chưa, tao nghĩ cả tuần biết làm gì, mày cho tao mượn chép đi.

-Tao cũng chưa làm.

Tiếu ngư cười lớn như điều đó là hiển nhiên , điềm điềm đen mặt , cô thừa biết cẩm nhung còn lười hơn thế ,thật đúng là không trông chờ được gì rồi, dù vậy cũng gán kêu hỏi biết đâu nó chép rồi của đứa nào thì sao.

-Cẩm nhung , làm bài chưa cho mượn đi

-Nè, đang chép

Một bàn trên cô , đang chen chúc năm đứa con gái chép bài nhau, mi mắt điềm điềm giựt giựt , thời đại này không cần chất lượng có là được, cô đành lấy sách toán ra hỏi học tới bài nào rồi, sau đó thì tự làm luôn, vì hôm nay co tiết toán , ông thầy tư huy này cực kì khó, điềm điềm lúc bấy giờ sợ ổng lắm, cứ đến giờ học của thầy tư huy cô chỉ ước có thuật tàng hình. Cuối cùng cũng qua được đợt kiểm tra bài về , nói chung tiết học khá buồn ngủ, dạy rất máy móc , điềm điềm đưa mắt quan sát mọi thứ , đại khái lớp có 33 đứa, lớp trưởng nhìn rất thư sinh đeo kính cận làn da trắng hồng, nhà ở trong chợ xã , ít nói, cao ngạo, học giỏi ,trong ấn tượng của điềm điềm học sinh học giỏi với cô là không bao giờ giao tiếp .thứ nhất bọn nó không ưa cô, thứ hai cô sợ bọn này ( thật sự bà điềm điềm này mắt hội chứng sợ đám đông sợ người nha vì sao này điềm Điem trưởng thành giao tiếp nhiều người nên mới hết) lúc trước thì vậy giờ thì bọn này cô không bận lòng , vì người ta không ưa cô , chả lẽ cô lại đi thân thiện lấy lòng . Giờ học của thầy tư huy là tiết 3 , 4. Giờ này thì buồn ngủ cực kì học toán đúng là khổ mà. Nghĩ vậy nhưng điềm điềm động viên mình phải cố gắng ít nhất phải lên lớp , trong kế hoạch cô sẽ học ngành y tá , vì cô muốn chăm sóc gia đình mình những khi bệnh không thể đến bệnh viện . Nếu muốn học bác sĩ cô cũng thấy ngượng khi đăng kí , có học hành giỏi gì đâu mà mơ làm bác sĩ , nghĩ thôi bất giác cô cười, điềm điềm nào biết nụ cười đó lọt vào mắt ông thầy tư đồ , đang có ý định kiểm tra bài về nhà.

-Tôi sẽ cho mấy em mấy bài tập , em nào làm được thay cho điểm kiểm tra 15 phút.

Vì cuối năm bảng điểm cũng đã hoàn thiện chỉ còn cuộc thi học kì hay kiểm tra 1 tiết là chưa có điểm còn lại thì đã đủ, mà bảng điểm của điềm điềm là từ 0 điểm đến 3 điểm là cao rồi. Nói vậy lần lên bảng này là nhắm vô mấy đứa yếu như cô, mục đích để gỡ điểm . Điềm điểm cũng muốn gỡ điểm mà không phải hôm nay , cô nghĩ cả tuần không nghe giảng lấy gì gỡ . Thầy tư đồ huy nheo nheo mắt nhìn sổ tên , mấy chục con tim thì loạn hết sợ kêu trúng . Mà trời không phụ lòng người đứa nào càng sợ đều bị tư huy lôi lên hết.

-Trần điềm điềm , bài 3 a , cầm bài tập với sách giáo khoa lên đây.

Điềm điềm ngẩn tò toe vài giây , cầm tập sách mà lên bảng , cái áo dài trắng trong thân hình gầy nhom khiến mọi người cảm tưởng cô đang lướt đi, vài ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ thương tiếc, chắc rồi , có lần nào bị gọi lên mà cô không bị ăn trứng đâu , mà lúc này điềm điềm cũng đang lo lo , bài tập thì cô có làm nha , mà không biết đúng không còn mấy bài thầy cho thi căn bản cô không biết làm. Ba người còn lại cũng làm xong , điềm điềm làm xong sau cùng , cô hi vọng vớt được vài điểm cho đở nhục , thầy tư huy kiểm tra từng bài , sai thì một hai điểm kêu đứa khác lên làm tiếp, tới bài của cô , tim cô cũng run run , hồi sinh bé bảo bảo cô còn chưa lo nữa mà .Trấn an bản thân xong cô bình tỉnh ngồi chờ kết quả .

-Cái cô mới làm bài này đâu.

-Dạ, em

Thầy tư huy nhìn đánh giá một lượt , nghiêm giọng hỏi

-Em giải thích cho tôi , sau ra được đáp án này .

Điềm điềm lật sách tìm công thức abc một hồi , ông thầy mới cho ngồi xuống .

-Đáp án của cô đúng, mà tôi không dạy cô cậu cách làm này .

-Tại em nghĩ bệnh nên dựa theo công thức làm đại .

Cô nhớ khoảng khắc đó cô đứng rất thẳng người , đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào thầy tư huy , cô dùng một giọng bất mảng , cái quái gì học sinh nghĩ cả tuần vì bệnh ít nhất thầy cô cũng phải thông báo với giáo viên bộ môn chứ. Làm như nghĩ bệnh là lỗi của cô vậy. Sao câu trả lời hùng hồn cô được ban ngồi, kết quả 8 điểm thay vào cột 15 phút trước đây.

15

0

6 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.