TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Thi cử

Lương Nhất Nhất đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống. Bạn cùng bàn Ngô Lỗi đã đến từ sớm, hai người chào nhau một tiếng, rồi Lương Nhất Nhất bắt đầu sắp xếp lại đồ dùng học tập. Ngô Lỗi vốn là người ít nói, mối quan hệ giữa cậu và nguyên chủ trước kia cũng chỉ là bạn học bình thường, chẳng thân thiết gì. Vì vậy Lương Nhất Nhất cũng không có ý định bắt chuyện thêm, dù sao thì ngày thi đại học cũng không còn xa, chẳng cần thiết phải làm quen kết bạn lại từ đầu ở năm cuối cấp này.

"Reng reng reng!" chuông vào lớp vang lên. Cô Quách, giáo viên chủ nhiệm, ôm một chồng đề thi bước vào lớp 12A3. “Thu dọn hết đồ trên bàn, chuẩn bị làm bài thi, không được thì thầm to nhỏ, không được nhìn ngang ngó dọc. Mục đích của kỳ kiểm tra lần này chỉ là để đánh giá tình hình học tập của các em, chỉ cần làm bài nghiêm túc là được. Bây giờ cô phát đề, bắt đầu làm bài!”

Tiết đầu tiên là môn Toán, nhận được đề, Nhất Nhất nhìn lướt qua một lượt, không có gì khó cả, một vài dạng bài thậm chí cô còn vừa làm trong mấy ngày ôn tập gần đây. Không chần chừ, cô cầm bút lên, bắt đầu làm bài ào ào.

Thời gian mỗi môn là 90 phút, Nhất Nhất làm xong sớm, kiểm tra lại một lượt rồi gục xuống bàn nghỉ ngơi.

Cô Quách đi tới, thấy Lương Nhất Nhất đang nằm ngủ trên bàn thì định gọi dậy, nhưng khi cúi nhìn xuống bài thi, cô sững người, tờ giấy chi chít chữ viết, đầy ắp đáp án.

Cô liếc qua mấy câu ở phần cuối mà Nhất Nhất đặt trên cùng, toàn là những câu khó, nhưng đáp án đều đúng cả. Cô Quách hơi kinh ngạc. Nên nhớ rằng thành tích trước đây của Nhất Nhất không hề tốt, bài này lại không phải cô chép từ ai được, vì bạn cùng bàn Ngô Lỗi còn đang làm dở.

Xác nhận như vậy, cô Quách không đánh thức nữa, lặng lẽ rời đi.

Chuông nộp bài vang lên, lúc này Lương Nhất Nhất mới đứng dậy nộp bài. Cứ như thế, cô trải qua cả một ngày thi ở trường, đến tận sau khi học xong tiết tự học buổi tối mới cùng mấy người trong khu đại viện trở về.

Ăn khuya xong, Nhất Nhất lại lên sân thượng, bắt đầu buổi luyện võ hằng ngày.

Ngày hôm sau, trường học trở lại với tiết học bình thường. Lương Nhất Nhất ngồi trong lớp, nghe giảng được chỗ nào hay chỗ đó, nghe chán thì lại gục xuống bàn ngủ bù.

Cô thì nằm đó ngủ say sưa, hoàn toàn không biết rằng ở văn phòng giáo viên, một cuộc xôn xao đang nổ ra vì cô…

Hóa ra hôm qua sau khi thu bài xong, cô Quách không kìm được tò mò liền lấy bài thi của Lương Nhất Nhất ra chấm trước. Vì cô vốn là giáo viên dạy Toán nên càng tò mò muốn biết Nhất Nhất có thể làm được bao nhiêu điểm, cô cầm bài lên và bắt đầu chấm.

Không mất bao nhiêu thời gian, bài thi đã chấm xong, bởi vì bài của Lương Nhất Nhất quá dễ chấm! Mặt giấy sạch sẽ, chữ viết rõ ràng, không có chỗ nào tẩy xóa, hơn nữa cách trình bày lời giải mạch lạc, logic. Điều khiến cô Quách sững sờ nhất chính là toàn bộ bài đều đúng, đạt điểm tuyệt đối môn Toán!

Tin này nhanh chóng lan ra khắp phòng giáo viên, các thầy cô khác cũng hăng hái bắt đầu chấm bài, đặc biệt là bài của Lương Nhất Nhất luôn được đưa ra chấm đầu tiên.

Mấy giáo viên trong phòng đều vô cùng phấn khích. Tuy Lương Nhất Nhất không đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn, nhưng việc giành được hạng nhất toàn khối là điều hoàn toàn khả thi. Thành tích lần này của cô tiến bộ quá ngoạn mục, không ai hiểu nổi cô đã làm cách nào.

Còn Lương Nhất Nhất thì chẳng hay biết gì về sự xôn xao trong phòng giáo viên, mà dù có biết thì cũng chẳng ngăn nổi người ta tò mò. Cô còn cố ý, sau khi thi xong môn Toán thì chợt nhớ ra: “Nếu môn nào cũng được điểm tuyệt đối thì hơi lộ quá rồi.” Vậy là những bài sau cô cố tình làm sai một câu, để tránh bị nghi ngờ.

...

Buổi trưa tan học, cả nhóm gặp nhau ở nhà ăn trường, vừa ăn vừa trò chuyện. Đang nói dở thì lại nhắc đến nhóm côn đồ từng gây chuyện lần trước. Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu, ở khu này, ai chẳng biết bọn họ là con cháu nhà ai, bình thường chẳng ai dám đυ.ng vào, vậy mà lần này lại bị tập kích. Không rõ là cố ý gây sự, hay có ẩn tình gì khác. Dù sao thì chuyện này cũng cần điều tra rõ ràng.

Thấy mấy người bạn cứ băn khoăn, Lương Nhất Nhất lên tiếng: “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Hôm xuất viện, anh hai mình đã tra rồi. Đó chỉ là một nhóm trẻ trâu mới nổi, không có chỗ dựa gì đâu. Chúng muốn gây tiếng vang bằng cách dằn mặt tụi mình. Cũng may hôm đó không dám ra tay quá mạnh. Anh hai mình đã cho người dạy cho bọn chúng một bài học rồi.”

Lưu Văn Lượng gật đầu: “Vậy thì tốt, miễn không phải có kẻ đứng sau giật dây là được, chứ bị người ta âm thầm chơi mà không hay thì nguy to.”

Nói đến đây thì mọi người cũng đổi chủ đề.

Lương Nhất Nhất hỏi: “Dạo này các cậu học hành thế nào? Có vướng chỗ nào không?”

Triệu Cương đáp: “Lớp mình đã trả bài hai môn rồi, kết quả của tôi không tốt lắm.”

Nhất Nhất an ủi: “Mới học hành nghiêm túc được mấy hôm, chưa thể tiến bộ rõ rệt ngay đâu, đừng vội, cứ từ từ rồi sẽ khá lên.”

Nói xong, cô chia sẻ luôn phương pháp học và kinh nghiệm của mình với cả nhóm.

Đang nói thì từ bàn bên trái bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh của con gái: “Cũng ra vẻ lắm nhỉ, tưởng mình là cái gì mà còn dám dạy người khác học. Đến bản thân còn chẳng biết được bao nhiêu điểm, chẳng thấy ngại à? Bộ tưởng trang điểm xinh xắn chút thì điểm cũng đẹp theo chắc? Đúng là buồn cười...”

Vừa dứt lời, mấy đứa cùng bàn liền phá lên cười chế giễu.

Cả nhóm quay sang nhìn, hóa ra đều là người quen. Đó là mấy học sinh lớp 12A1, người vừa lên tiếng là "hoa khôi lớp 1" Thư Tiểu Vũ.

Vì lớp 1 và lớp 2 toàn là học sinh xuất sắc, trước giờ vẫn coi thường đám học sinh "hạng ba" như họ, nên hai bên hiếm khi tiếp xúc.

Chu Nhị Béo lập tức đứng phắt dậy định sang cãi tay đôi, nhưng Lương Nhất Nhất kéo lại: “Cậu là đàn ông mà đi cãi nhau với con gái thì được gì? Dù cậu có lý, người ngoài nhìn vào cũng bảo là cậu bắt nạt con gái. Ngồi xuống đi.”

Lương Nhất Nhất cười tươi hỏi: “Thư Tiểu Vũ, tối nay nhà cậu ăn gì vậy?”

Thư Tiểu Vũ cau có: “Nhà tôi ăn gì mắc gì tới cậu? Nhiều chuyện!”

Lương Nhất Nhất vẫn tươi cười: “Ồ, vậy là nhà cậu ăn gì không liên quan đến tôi nhỉ?”

Dứt lời, thấy Thư Tiểu Vũ cười mỉa, cô lại tiếp: “Vậy thì điểm số của bọn tôi cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cần gì cậu phải chen miệng vào?”

Vừa dứt lời, xung quanh cả nhà ăn bỗng phá lên cười.

Lúc ấy vì tới muộn, nhóm Nhất Nhất ngồi tạm bàn ở đại sảnh tầng hai, nơi có nhiều người. Vừa nãy Thư Tiểu Vũ mở miệng mỉa mai, người xung quanh lập tức hóng chuyện. Nay nghe câu trả đũa "gắt mà chất" của Nhất Nhất, ai nấy đều vỗ bàn cười nghiêng ngả.

Thư Tiểu Vũ bị chọc giận đến tím mặt, nghiến răng nói: “Cậu giỏi cái miệng thôi! Cả trường ai chẳng biết Lương Nhất Nhất là loại người gì! Cãi nhau thì cậu ác miệng hơn tôi thật, nhưng có bản lĩnh thì thi xem ai cao điểm hơn, đừng có ỷ mình có hậu thuẫn mà lấn người khác!”

Chu Nhị Béo đứng dậy bĩu môi: “Ôi trời, cậu cũng biết xấu hổ mà đòi so điểm với Nhất Nhất à? Cậu lần nào chả nằm trong top 10 toàn khối, ai mà đấu lại được? Đấu như thế thì có gì đáng khoe?”

7

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.