0 chữ
Chương 26
Chương 26: Nghe lén
Lương Nhất Nhất nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, quay lại nhà vệ sinh nơi đã thay đồ trước đó. Cô bước vào, vào không gian riêng để thay lại bộ váy dài của mình, dùng nước tẩy trang lau sạch lớp hóa trang trên mặt, xỏ vào đôi dép cao gót của mình rồi rửa mặt qua tại bồn rửa tay. Nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm, cô liền vội vàng quay lại. Trên đường ngang qua một cửa hàng tiện lợi, cô tiện tay vơ lấy một túi lớn đầy đồ ăn vặt, thanh toán xong liền đi thẳng về tòa nhà Lương Thành Quốc Tế.
Lương Nhất Nhất không hề biết rằng chỉ hai phút sau khi cô rời khỏi, từ thang máy đi ra một nam một nữ. Người đàn ông trông vô cùng bình thường, hoàn toàn không có điểm gì nổi bật. Nhưng người phụ nữ thì lại quyến rũ đến mê hoặc, đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn. Đôi mắt biết nói, gợi cảm như một trái đào chín mọng chờ người hái. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ rượu, lưng trần, đường cong cơ thể lồ lộ như muốn làm căng cả lớp vải mỏng manh.
Hai người vừa bước ra khỏi thang máy liền đi thẳng đến căn phòng mà Lương Nhất Nhất vừa mới rời đi. Cửa vừa mở, người đàn ông không vội bước vào mà đứng lại quan sát xung quanh một lúc.
Người phụ nữ cười khẩy: “Anh có cần cẩn thận đến thế không? Chúng ta đã ở đây ba ngày rồi, mà tên đó chẳng phát hiện ra gì. Chỉ là một thằng nhóc non nớt, tôi thật sự không hiểu tại sao tổ chức lại cần đến hai người chúng ta cho một nhiệm vụ nhỏ thế này.”
Người đàn ông đóng cửa lại, sắc mặt không vui nói: “Lam Ly, cô thật sự nghĩ chúng ta chỉ đang giám sát một thằng nhóc sao? Cái tính tự cao đó của cô sớm muộn gì cũng khiến cô mất mạng. Lương Văn Vũ không chỉ là một người giỏi giang, ông nội và ba của anh ta đều là nhân vật không thể xem thường. Cô nghĩ nếu nhiệm vụ lần này có sơ suất, liệu hai ta còn có thể toàn mạng rút lui không? Tôi mặc kệ cô nghĩ gì, nhiệm vụ lần này phải hoàn thành. Cô nên hiểu, tổ chức không bao giờ nương tay với kẻ thất bại. Tốt nhất là trước khi tự cao, cô nên cân nhắc xem cái mạng mình có chịu nổi mấy lần cô ‘thử vận’ như vậy không.”
Lam Ly cuối cùng cũng nín lặng, không cãi lại nữa. Người đàn ông tiếp tục: “Buổi trưa cô không cảm thấy có điều gì kỳ lạ sao?”
Lam Ly đưa tay vén tóc, cười nói: “Kỳ lạ gì chứ? Tôi chẳng thấy gì cả.”
Người đàn ông thầm giận trong lòng, không hiểu sao cô ta có thể sống đến bây giờ. Chẳng lẽ chỉ vì đẹp mà ông trời ưu ái?
Anh ta bực bội nói: “Cô không để ý à? Từ trưa đến giờ rèm cửa sổ bên văn phòng hắn vẫn kéo kín, chuyện đó bình thường à?”
Lam Ly nghe vậy mới sực nhớ. Đúng là từ khi họ ở đây đến nay chưa từng thấy rèm được kéo suốt cả buổi như vậy. Hơn nữa ban ngày ban mặt kéo rèm làm gì? Nhưng lúc trưa không phải ca của cô giám sát.
Cô liền hỏi lại: “Lúc trưa anh theo dõi có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
Người đàn ông nghĩ một lúc rồi đáp: “Có một người phụ nữ đến ăn trưa với hắn, nhìn hắn có vẻ rất vui, ăn xong là kéo rèm lại.”
Lẽ ra buổi trưa phải có người ở lại giám sát, nhưng bất ngờ cấp trên gọi điện, cả hai mới cùng rời khỏi. Mãi đến bây giờ mới quay lại. Lương Nhất Nhất cũng chính vì phát hiện căn phòng trống nên mới dám cải trang đến kiểm tra.
Lam Ly lập tức cười phá lên, bộ ngực đầy đặn theo tiếng cười khẽ rung rung, đầy khıêυ khí©h: “Còn phải đoán nữa sao? Chắc chắn là bạn gái hắn đến tìm, ăn no uống đủ rồi thì muốn làm chuyện kia. Ban ngày mà không kéo rèm thì chẳng lẽ muốn cho cả thiên hạ xem phim 18+ miễn phí chắc?”
Người đàn ông ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, liền thôi không truy cứu nữa. Anh ta bước tới trước ống nhòm, lại nhìn về phía cửa sổ phòng Lương Văn Vũ, nhưng đáng tiếc, trước mắt vẫn chỉ là một màu đen, rèm cửa vẫn kéo kín. Tuy vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy bất an.
Có lẽ là vì thân phận người theo dõi nhưng lại không thể nhìn thấy mục tiêu, nên sinh ra cảm giác không an toàn.
4 giờ 50 chiều, Lương Nhất Nhất bước vào văn phòng của Lương Văn Vũ, cầm túi đồ ăn vặt giơ lên trước mặt anh cười nói: “Anh hai, anh xem nè, em mua cả đống đồ ăn ngon này, anh có muốn ăn không? Em mua nhiều lắm đó!”
Lương Văn Vũ ngẩng đầu lên hỏi: “Nhất Nhất, sao em đi lâu vậy? Em mà không quay lại nữa thì anh đã định gọi điện hỏi rồi đó.”
Lương Nhất Nhất nhoẻn miệng cười tinh nghịch: “Anh hai không biết à? Phụ nữ mà đã đi mua sắm thì phiền lắm đó, em thế này còn gọi là nhanh rồi đấy. À đúng rồi, anh hai, em quyết định rồi! Dạo này anh bận quá, để chăm sóc sức khỏe cho anh, em định sẽ đến công ty với anh mỗi ngày, cùng anh đi làm, cùng anh ăn cơm. Em sợ ở một mình buồn quá nên vừa rồi lúc đi dạo phố đã tiện tay mua luôn một cái laptop. Thế nào? Em gái anh giỏi chứ hả?” Cô nói với vẻ mặt vừa tự hào vừa đáng yêu.
Khóe miệng Lương Văn Vũ khẽ cong lên một nụ cười hài lòng, nhưng lại không dám gật đầu quá nhanh, chỉ khẽ nói: “Em ngày nào cũng đến công ty với anh thế này thì việc học làm sao? Đến lúc đó mẹ lại trách anh cho xem.”
“Không sao đâu, chuyện với mẹ để em lo, cùng lắm mai em mang cả sách vở đến đây học luôn là xong!”
“Được được được, chỉ cần em xử lý ổn ở nhà thì mọi chuyện anh đều nghe theo, anh hai không có ý kiến gì hết.”
Lương Nhất Nhất thấy đã đạt được mục đích nên cũng không nói thêm, chỉ cười tươi: “Vậy em không làm phiền anh nữa, em vào phòng nghỉ chơi máy tính đây.”
Trong phòng nghỉ, cửa đã được đóng kín. Lương Nhất Nhất mở laptop ra, nhanh chóng truy cập vào hệ thống an ninh của Tập đoàn Thịnh Thế, dùng kỹ thuật phá mật khẩu để xâm nhập vào mạng nội bộ. Mười ngón tay lướt nhanh như bay trên bàn phím, chẳng mấy chốc cô đã xâm nhập thành công.
Lương Nhất Nhất lẩm bẩm: “Cái tường lửa này đơn giản quá mức luôn ấy, chẳng có tí thử thách nào cả. Cái lỗ hổng to thế này, làm mình ngứa tay muốn vá lại giùm luôn... Thôi, không xen vào việc của người ta thì hơn.”
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến sự xuất hiện của mình trong hệ thống tòa nhà Thịnh Thế, đồng thời xóa cả dấu tích việc bản thân xâm nhập mạng. Xong xuôi, cô mới thoát khỏi hệ thống.
Ngay sau đó, cô đeo tai nghe lên. Âm thanh rõ ràng lập tức truyền đến, khiến cô cau mày, nội dung trò chuyện chẳng có gì đặc biệt, rất có thể hai người kia chỉ là những tay chân cấp thấp, không biết được bao nhiêu chuyện quan trọng.
Cô định tháo tai nghe xuống thì chợt một câu nói bằng tiếng nước ngoài của một người phụ nữ vang lên: “Morita-kun, anh nói xem tổ chức sao phải đi đường vòng lớn như vậy, làm biết bao chuyện như thế rốt cuộc là vì cái gì?” Rõ ràng đây là giọng của người phụ nữ tên Lam Ly.
“Câm miệng! Việc của tổ chức cũng là thứ để cô tò mò hỏi han sao? Cô có biết nhóm trước mắc lỗi đã có kết cục thế nào không? Hay là cô cũng muốn nếm thử hả?” Người đàn ông, tức giận quát lại.
“Đó là do bọn họ quá ngu thôi, được chưa? Tôi không phải hai tên đần đó. Một đứa con gái mà cũng không xử lý nổi, chỉ là dàn dựng một vụ tai nạn gϊếŧ người thôi mà cũng không làm được, bị phạt là đáng đời!” Lam Ly nói giọng đầy ngạo mạn, nhưng Morita dường như cũng đồng tình nên không phản bác gì.
Cuộc trò chuyện của hai người dừng lại tại đó, nhưng trong lòng Lương Nhất Nhất lúc này đã nổi lên sóng to gió lớn.
Lương Nhất Nhất không hề biết rằng chỉ hai phút sau khi cô rời khỏi, từ thang máy đi ra một nam một nữ. Người đàn ông trông vô cùng bình thường, hoàn toàn không có điểm gì nổi bật. Nhưng người phụ nữ thì lại quyến rũ đến mê hoặc, đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn. Đôi mắt biết nói, gợi cảm như một trái đào chín mọng chờ người hái. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ rượu, lưng trần, đường cong cơ thể lồ lộ như muốn làm căng cả lớp vải mỏng manh.
Người phụ nữ cười khẩy: “Anh có cần cẩn thận đến thế không? Chúng ta đã ở đây ba ngày rồi, mà tên đó chẳng phát hiện ra gì. Chỉ là một thằng nhóc non nớt, tôi thật sự không hiểu tại sao tổ chức lại cần đến hai người chúng ta cho một nhiệm vụ nhỏ thế này.”
Người đàn ông đóng cửa lại, sắc mặt không vui nói: “Lam Ly, cô thật sự nghĩ chúng ta chỉ đang giám sát một thằng nhóc sao? Cái tính tự cao đó của cô sớm muộn gì cũng khiến cô mất mạng. Lương Văn Vũ không chỉ là một người giỏi giang, ông nội và ba của anh ta đều là nhân vật không thể xem thường. Cô nghĩ nếu nhiệm vụ lần này có sơ suất, liệu hai ta còn có thể toàn mạng rút lui không? Tôi mặc kệ cô nghĩ gì, nhiệm vụ lần này phải hoàn thành. Cô nên hiểu, tổ chức không bao giờ nương tay với kẻ thất bại. Tốt nhất là trước khi tự cao, cô nên cân nhắc xem cái mạng mình có chịu nổi mấy lần cô ‘thử vận’ như vậy không.”
Lam Ly đưa tay vén tóc, cười nói: “Kỳ lạ gì chứ? Tôi chẳng thấy gì cả.”
Người đàn ông thầm giận trong lòng, không hiểu sao cô ta có thể sống đến bây giờ. Chẳng lẽ chỉ vì đẹp mà ông trời ưu ái?
Anh ta bực bội nói: “Cô không để ý à? Từ trưa đến giờ rèm cửa sổ bên văn phòng hắn vẫn kéo kín, chuyện đó bình thường à?”
Lam Ly nghe vậy mới sực nhớ. Đúng là từ khi họ ở đây đến nay chưa từng thấy rèm được kéo suốt cả buổi như vậy. Hơn nữa ban ngày ban mặt kéo rèm làm gì? Nhưng lúc trưa không phải ca của cô giám sát.
Cô liền hỏi lại: “Lúc trưa anh theo dõi có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
Người đàn ông nghĩ một lúc rồi đáp: “Có một người phụ nữ đến ăn trưa với hắn, nhìn hắn có vẻ rất vui, ăn xong là kéo rèm lại.”
Lam Ly lập tức cười phá lên, bộ ngực đầy đặn theo tiếng cười khẽ rung rung, đầy khıêυ khí©h: “Còn phải đoán nữa sao? Chắc chắn là bạn gái hắn đến tìm, ăn no uống đủ rồi thì muốn làm chuyện kia. Ban ngày mà không kéo rèm thì chẳng lẽ muốn cho cả thiên hạ xem phim 18+ miễn phí chắc?”
Người đàn ông ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, liền thôi không truy cứu nữa. Anh ta bước tới trước ống nhòm, lại nhìn về phía cửa sổ phòng Lương Văn Vũ, nhưng đáng tiếc, trước mắt vẫn chỉ là một màu đen, rèm cửa vẫn kéo kín. Tuy vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy bất an.
Có lẽ là vì thân phận người theo dõi nhưng lại không thể nhìn thấy mục tiêu, nên sinh ra cảm giác không an toàn.
4 giờ 50 chiều, Lương Nhất Nhất bước vào văn phòng của Lương Văn Vũ, cầm túi đồ ăn vặt giơ lên trước mặt anh cười nói: “Anh hai, anh xem nè, em mua cả đống đồ ăn ngon này, anh có muốn ăn không? Em mua nhiều lắm đó!”
Lương Văn Vũ ngẩng đầu lên hỏi: “Nhất Nhất, sao em đi lâu vậy? Em mà không quay lại nữa thì anh đã định gọi điện hỏi rồi đó.”
Lương Nhất Nhất nhoẻn miệng cười tinh nghịch: “Anh hai không biết à? Phụ nữ mà đã đi mua sắm thì phiền lắm đó, em thế này còn gọi là nhanh rồi đấy. À đúng rồi, anh hai, em quyết định rồi! Dạo này anh bận quá, để chăm sóc sức khỏe cho anh, em định sẽ đến công ty với anh mỗi ngày, cùng anh đi làm, cùng anh ăn cơm. Em sợ ở một mình buồn quá nên vừa rồi lúc đi dạo phố đã tiện tay mua luôn một cái laptop. Thế nào? Em gái anh giỏi chứ hả?” Cô nói với vẻ mặt vừa tự hào vừa đáng yêu.
Khóe miệng Lương Văn Vũ khẽ cong lên một nụ cười hài lòng, nhưng lại không dám gật đầu quá nhanh, chỉ khẽ nói: “Em ngày nào cũng đến công ty với anh thế này thì việc học làm sao? Đến lúc đó mẹ lại trách anh cho xem.”
“Không sao đâu, chuyện với mẹ để em lo, cùng lắm mai em mang cả sách vở đến đây học luôn là xong!”
“Được được được, chỉ cần em xử lý ổn ở nhà thì mọi chuyện anh đều nghe theo, anh hai không có ý kiến gì hết.”
Lương Nhất Nhất thấy đã đạt được mục đích nên cũng không nói thêm, chỉ cười tươi: “Vậy em không làm phiền anh nữa, em vào phòng nghỉ chơi máy tính đây.”
Trong phòng nghỉ, cửa đã được đóng kín. Lương Nhất Nhất mở laptop ra, nhanh chóng truy cập vào hệ thống an ninh của Tập đoàn Thịnh Thế, dùng kỹ thuật phá mật khẩu để xâm nhập vào mạng nội bộ. Mười ngón tay lướt nhanh như bay trên bàn phím, chẳng mấy chốc cô đã xâm nhập thành công.
Lương Nhất Nhất lẩm bẩm: “Cái tường lửa này đơn giản quá mức luôn ấy, chẳng có tí thử thách nào cả. Cái lỗ hổng to thế này, làm mình ngứa tay muốn vá lại giùm luôn... Thôi, không xen vào việc của người ta thì hơn.”
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến sự xuất hiện của mình trong hệ thống tòa nhà Thịnh Thế, đồng thời xóa cả dấu tích việc bản thân xâm nhập mạng. Xong xuôi, cô mới thoát khỏi hệ thống.
Ngay sau đó, cô đeo tai nghe lên. Âm thanh rõ ràng lập tức truyền đến, khiến cô cau mày, nội dung trò chuyện chẳng có gì đặc biệt, rất có thể hai người kia chỉ là những tay chân cấp thấp, không biết được bao nhiêu chuyện quan trọng.
Cô định tháo tai nghe xuống thì chợt một câu nói bằng tiếng nước ngoài của một người phụ nữ vang lên: “Morita-kun, anh nói xem tổ chức sao phải đi đường vòng lớn như vậy, làm biết bao chuyện như thế rốt cuộc là vì cái gì?” Rõ ràng đây là giọng của người phụ nữ tên Lam Ly.
“Câm miệng! Việc của tổ chức cũng là thứ để cô tò mò hỏi han sao? Cô có biết nhóm trước mắc lỗi đã có kết cục thế nào không? Hay là cô cũng muốn nếm thử hả?” Người đàn ông, tức giận quát lại.
“Đó là do bọn họ quá ngu thôi, được chưa? Tôi không phải hai tên đần đó. Một đứa con gái mà cũng không xử lý nổi, chỉ là dàn dựng một vụ tai nạn gϊếŧ người thôi mà cũng không làm được, bị phạt là đáng đời!” Lam Ly nói giọng đầy ngạo mạn, nhưng Morita dường như cũng đồng tình nên không phản bác gì.
Cuộc trò chuyện của hai người dừng lại tại đó, nhưng trong lòng Lương Nhất Nhất lúc này đã nổi lên sóng to gió lớn.
6
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
