0 chữ
Chương 22
Chương 22: Ông nội đổi sắc mặt
Về đến nhà, hai cha con bước vào phòng khách, thấy hai đứa nhỏ vẫn ngồi yên ổn ở đó thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế mẹ các con đâu rồi?” Lương Kiến Nghị hỏi.
Vừa mới thở ra được nửa hơi, không thấy bóng dáng vợ lại khiến ông căng thẳng trở lại.
“Mẹ về phòng nghỉ ngơi rồi ạ.” Lương Văn Long đáp.
“Vậy để bố lên xem mẹ con thế nào.”
“Bố, bố cứ để mẹ nghỉ thêm chút đi, mẹ không sao đâu, chỉ là mệt thôi.” Lương Văn Long vội ngăn lại.
Từ khi thấy bố và ông nội bước vào phòng khách, Lương Nhất Nhất đã đứng dậy pha sẵn một bình trà cho hai người.
“Bố, ông nội, hai người uống chút trà rồi ngồi nghỉ một lát cho thư giãn.”
Lương Kiến Nghị cầm chén trà uống một ngụm rồi nói: “Mẹ các con gọi bố về sớm thế là có chuyện gì? Lúc nãy bố còn tưởng ở nhà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.”
Lúc này, Lương Văn Long mới lên tiếng, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra sau khi Lương Kiến Lan và Vương Tiểu Bình đến nhà. Nghe xong, sắc mặt Lương Kiến Nghị sa sầm lại, tức đến tím tái. Tốt lắm, Vương Hạo Binh, đến con trai ông mà hắn cũng dám tính kế? Những năm gần đây ông nhắm mắt làm ngơ, để cho nhà ông ta được voi đòi tiên, xem ra đến lúc phải dạy cho các người một bài học rồi.
Ông nội nghe xong thì càng giận dữ hơn, giọng nghiêm khắc nói: “Gọi điện cho Kiến Lan, bảo nó từ nay đừng bén mảng tới nhà này nữa. Ta coi như không có đứa con gái này. Con gái nó dạy dỗ thế nào mà tâm tính lệch lạc, còn dám hãm hại Nhất Nhất nhà ta. May mà cháu ta không bị gì, chứ không ta đã đến tận nhà họ Vương hỏi xem ông ta dạy con kiểu gì. Không biết dạy à? Vậy để ta dạy thay! Đi đi, Văn Long, gọi điện cho nó.”
Ba bố con thấy ông nội nổi trận lôi đình, ai cũng không dám nói thêm lời nào. Lương Văn Long lập tức nhấc điện thoại gọi cho Lương Kiến Lan. Vừa bắt máy, ông nội không thèm nghe xem đầu dây bên kia phản ứng thế nào, liền trút cơn giận như mưa như bão: “Lương Kiến Lan, tao không quan tâm mày với chồng mày đang toan tính cái trò quỷ quái gì. Cháu trai, cháu gái tao có bố mẹ chúng lo, không đến lượt mày nhúng tay vào. Tao còn sống sờ sờ đây, mày đừng có về nhà mẹ đẻ mà chỉ trỏ loạn xạ. Năm đó mày cứ nhất quyết lấy cái thằng Vương Hạo Binh, là mày đã đoạn tuyệt với cái nhà này rồi. Vậy mà anh cả chị dâu mày vẫn lén lút giúp đỡ mày không ít, mày không biết ơn thì thôi, lại còn vác mặt về đây hãm hại con cái người ta, mày có còn là con người không hả? Không biết dạy con thì ở nhà mà dạy lại đi, dạy không nổi thì vĩnh viễn đừng về đây nữa. Còn nói với Vương Hạo Binh, nếu không quản nổi vợ con, thì nghỉ việc đi, về nhà mà lo việc nhà trước hẵng ra ngoài làm việc khác!”
Nói xong, rầm một cái, ông cụ dập máy thẳng tay.
Chuyện Lương Kiến Lan bên kia đầu dây tức đến nghiến răng nghiến lợi xin tạm gác lại.
Chỉ nói riêng ở phía này, ông nội sau một hồi mắng chửi cũng thấy hả dạ phần nào. Quay sang cháu gái, ông cười hiền hậu: “Nhất Nhất, đừng sợ, có ông nội ở đây. Lần sau mà nó dám bắt nạt cháu nữa, ông sẽ đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà!”
Ông nội vừa rồi thay đổi cảm xúc nhanh đến mức khiến ba bố con trong phòng khách đều sững sờ. Đến cả "biến mặt Tứ Xuyên" cũng chẳng nhanh bằng ông cụ!
Nhưng Lương Nhất Nhất nghe ông nội nói vậy thì trong lòng vô cùng cảm động, liền chạy lại ngồi sát bên ông, ôm lấy cánh tay ông nũng nịu: “Ông nội, ông thật tốt với cháu. Sau này cháu nhất định sẽ hiếu thảo với ông. Ai dám bắt nạt ông, cháu cũng sẽ giúp ông đánh hắn ra khỏi nhà!” Nói xong còn giơ giơ đôi nắm tay nhỏ nhắn lên làm bộ đánh đấm mấy cái.
Cả nhà bị Lương Nhất Nhất chọc cười phá lên, không khí lập tức vui vẻ trở lại. Những u ám do mẹ con Lương Kiến Lan mang đến cũng theo tiếng cười mà tan biến.
Buổi tối sau khi ăn xong, Lương Kiến Nghị trở về thư phòng, gọi hai cuộc điện thoại. Đến khi cúp máy, cơn tức mà ông kìm nén suốt cả ngày trước mặt cha mình mới có chỗ để trút ra.
Chiều thứ Hai, Lương Văn Long hẹn bạn đi bar tụ họp, chưa biết mấy giờ mới về. Anh hỏi Lương Nhất Nhất có muốn đi cùng không, nhưng Lương Nhất Nhất nghĩ anh trai đã lâu không gặp bạn bè, mà bọn họ lại toàn đàn ông, mình theo chỉ tổ làm bóng đèn, nên từ chối.
Tối đó, Lương Văn Vũ vừa về nhà đã trêu: “Lúc đi xem mắt cũng kè kè theo anh trai, sao lần này đi uống rượu lại không bám theo nữa?”
Hai anh em đùa giỡn một lúc, rồi Lương Văn Vũ sực nhớ ra, hôm qua có người nhét cho mình một chiếc thẻ mua sắm, bảo là đưa cho bạn gái dùng. Mà anh thì có bạn gái đâu? Một người đàn ông độc thân như anh, ghét nhất là đi dạo trung tâm thương mại, cần gì chỉ cần gọi trợ lý, việc còn lại chỉ là thanh toán, nên chiếc thẻ đó chẳng dùng tới. Vừa hay đưa cho Lương Nhất Nhất, con gái thì ai mà chẳng mê mua sắm.
Anh lục trong túi lấy ra chiếc thẻ mua sắm của trung tâm thương mại mới khai trương gần đây, đưa cho Nhất Nhất: “Nghe nói trung tâm này đầy đủ lắm, muốn mua gì hay làm gì đều có cả. Em rảnh thì rủ bạn đi dạo một vòng. Thẻ này dùng toàn trung tâm, để không cũng phí. Em cứ tự mua mấy thứ mình cần, coi như thư giãn.”
Lương Nhất Nhất nhìn thoáng qua chiếc thẻ in chữ “Seiao International Shopping Plaza” rồi nhét luôn vào túi áo, tươi cười nói: “Cảm ơn anh hai nhé. Sau này mà có mấy vụ hời thế này nữa thì cứ mang về cho em, em không ngại nhiều thẻ đâu, vì… thẻ là tiền mà!”
Câu nói khiến Lương Văn Vũ bật cười: “Như thể trong nhà thiếu tiền tiêu vặt của em vậy. Anh nhớ rõ là đã dặn trợ lý chuyển khoản đều hàng tháng cho em rồi đấy.”
Lương Nhất Nhất đáp liền: “Có ai chê tiền nhiều bao giờ đâu! Em đúng là quá hạnh phúc luôn, một ông anh thì bảo vệ em, dạy em đánh nhau, ông anh còn lại thì kiếm tiền cho em tiêu. Cuộc đời em đúng là quá mỹ mãn!” Nói rồi cô ôm cái gối ôm trên ghế sofa, lăn lộn mấy vòng, làm Văn Vũ cười đến run cả người.
Trong lòng anh thầm nghĩ: "Con bé này đúng là báu vật!"
Nhìn em gái vui vẻ như thế, trong lòng anh thấy vô cùng mãn nguyện, cảm thấy vì con bé mà làm gì cũng xứng đáng.
“À mà này, anh hai, đừng nói là em không nhắc nhá anh nhé, mùng 8 tháng 5 là sinh nhật mẹ đấy. Anh nhất định đừng quên, lần này cả nhà đều sẽ có mặt, anh chịu trách nhiệm đặt một nhà hàng thật ngon để cả nhà mừng sinh nhật mẹ. Hôm đó lại trúng thứ Bảy, đừng đến sát ngày rồi lại không có chỗ mà ngồi.” Lương Nhất Nhất bỗng nghiêm túc dặn dò.
“Ui, cái trí nhớ của anh! Nếu em không nói chắc là quên thật rồi. Chuyện đặt nhà hàng cứ để anh lo, đảm bảo không để em thất vọng.” Hai anh em lại ríu rít thêm một lúc nữa rồi ai về phòng nấy.
Hôm đó là ngày rằm, trăng tròn và sáng nhất trong tháng. Lương Nhất Nhất nào chịu bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này, vừa tạm biệt anh hai là cô liền leo lên sân thượng.
Hai ngày nay cô cảm thấy khí trong cơ thể đang dồi dào một cách rõ rệt, như thể chỉ cần hấp thu thêm chút nữa ánh trăng, thì các kinh mạch trong cơ thể sẽ đạt đến trạng thái sung mãn. Một khi khí đạt đến độ bão hòa, cô có thể dẫn khí nhập đan điền, chuyển hóa thành nội lực, đạt đến cảnh giới thứ hai mà trong sách tu luyện gọi là “Khí nhập đan điền”.
Ước chừng khoảng ba tiếng sau, cô bắt đầu cảm nhận thấy các kinh mạch đang xuất hiện lực kéo, Lương Nhất Nhất lập tức thúc đẩy công pháp vận hành nhanh hơn, mượn lực đó dẫn khí ánh trăng đang luân chuyển trong kinh mạch chảy vào đan điền.
Trong quá trình dẫn khí, cô cảm nhận rõ ánh trăng trong không khí liên tục được hút vào cơ thể, bổ sung vào các kinh mạch rỗng, rồi lại được chuyển về đan điền, dần dần tích tụ thành nội lực.
Phải nói thật, cảm giác đó rất đau, nhưng đến nước này rồi thì có đau cũng phải cắn răng chịu, cô không muốn công sức bao lâu nay đổ sông đổ bể.
Ánh trăng cứ thế được rút dần qua từng mạch, từng dòng nhỏ một được cô dẫn vào đan điền. Quá trình này cực kỳ chậm, đến khi đan điền của cô tích tụ được một khối năng lượng to bằng nắm tay người lớn, Nhất Nhất cảm giác như đã trải qua một đời vậy.
Cô mở đôi mắt vẫn còn nhăn lại vì đau đớn, thấy vầng trăng vẫn đang treo lơ lửng giữa bầu trời. Cô đứng dậy, hoạt động đôi chân tay tê cứng, rồi thử vung một cú đấm, không khí phát ra tiếng xé gió mơ hồ. Cảm giác như nếu đấm vào người, thì ít nhất cũng phải gãy mấy cái xương.
“Thế mẹ các con đâu rồi?” Lương Kiến Nghị hỏi.
Vừa mới thở ra được nửa hơi, không thấy bóng dáng vợ lại khiến ông căng thẳng trở lại.
“Mẹ về phòng nghỉ ngơi rồi ạ.” Lương Văn Long đáp.
“Vậy để bố lên xem mẹ con thế nào.”
“Bố, bố cứ để mẹ nghỉ thêm chút đi, mẹ không sao đâu, chỉ là mệt thôi.” Lương Văn Long vội ngăn lại.
Từ khi thấy bố và ông nội bước vào phòng khách, Lương Nhất Nhất đã đứng dậy pha sẵn một bình trà cho hai người.
“Bố, ông nội, hai người uống chút trà rồi ngồi nghỉ một lát cho thư giãn.”
Lương Kiến Nghị cầm chén trà uống một ngụm rồi nói: “Mẹ các con gọi bố về sớm thế là có chuyện gì? Lúc nãy bố còn tưởng ở nhà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.”
Ông nội nghe xong thì càng giận dữ hơn, giọng nghiêm khắc nói: “Gọi điện cho Kiến Lan, bảo nó từ nay đừng bén mảng tới nhà này nữa. Ta coi như không có đứa con gái này. Con gái nó dạy dỗ thế nào mà tâm tính lệch lạc, còn dám hãm hại Nhất Nhất nhà ta. May mà cháu ta không bị gì, chứ không ta đã đến tận nhà họ Vương hỏi xem ông ta dạy con kiểu gì. Không biết dạy à? Vậy để ta dạy thay! Đi đi, Văn Long, gọi điện cho nó.”
Chuyện Lương Kiến Lan bên kia đầu dây tức đến nghiến răng nghiến lợi xin tạm gác lại.
Chỉ nói riêng ở phía này, ông nội sau một hồi mắng chửi cũng thấy hả dạ phần nào. Quay sang cháu gái, ông cười hiền hậu: “Nhất Nhất, đừng sợ, có ông nội ở đây. Lần sau mà nó dám bắt nạt cháu nữa, ông sẽ đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà!”
Ông nội vừa rồi thay đổi cảm xúc nhanh đến mức khiến ba bố con trong phòng khách đều sững sờ. Đến cả "biến mặt Tứ Xuyên" cũng chẳng nhanh bằng ông cụ!
Nhưng Lương Nhất Nhất nghe ông nội nói vậy thì trong lòng vô cùng cảm động, liền chạy lại ngồi sát bên ông, ôm lấy cánh tay ông nũng nịu: “Ông nội, ông thật tốt với cháu. Sau này cháu nhất định sẽ hiếu thảo với ông. Ai dám bắt nạt ông, cháu cũng sẽ giúp ông đánh hắn ra khỏi nhà!” Nói xong còn giơ giơ đôi nắm tay nhỏ nhắn lên làm bộ đánh đấm mấy cái.
Cả nhà bị Lương Nhất Nhất chọc cười phá lên, không khí lập tức vui vẻ trở lại. Những u ám do mẹ con Lương Kiến Lan mang đến cũng theo tiếng cười mà tan biến.
Buổi tối sau khi ăn xong, Lương Kiến Nghị trở về thư phòng, gọi hai cuộc điện thoại. Đến khi cúp máy, cơn tức mà ông kìm nén suốt cả ngày trước mặt cha mình mới có chỗ để trút ra.
Chiều thứ Hai, Lương Văn Long hẹn bạn đi bar tụ họp, chưa biết mấy giờ mới về. Anh hỏi Lương Nhất Nhất có muốn đi cùng không, nhưng Lương Nhất Nhất nghĩ anh trai đã lâu không gặp bạn bè, mà bọn họ lại toàn đàn ông, mình theo chỉ tổ làm bóng đèn, nên từ chối.
Tối đó, Lương Văn Vũ vừa về nhà đã trêu: “Lúc đi xem mắt cũng kè kè theo anh trai, sao lần này đi uống rượu lại không bám theo nữa?”
Hai anh em đùa giỡn một lúc, rồi Lương Văn Vũ sực nhớ ra, hôm qua có người nhét cho mình một chiếc thẻ mua sắm, bảo là đưa cho bạn gái dùng. Mà anh thì có bạn gái đâu? Một người đàn ông độc thân như anh, ghét nhất là đi dạo trung tâm thương mại, cần gì chỉ cần gọi trợ lý, việc còn lại chỉ là thanh toán, nên chiếc thẻ đó chẳng dùng tới. Vừa hay đưa cho Lương Nhất Nhất, con gái thì ai mà chẳng mê mua sắm.
Anh lục trong túi lấy ra chiếc thẻ mua sắm của trung tâm thương mại mới khai trương gần đây, đưa cho Nhất Nhất: “Nghe nói trung tâm này đầy đủ lắm, muốn mua gì hay làm gì đều có cả. Em rảnh thì rủ bạn đi dạo một vòng. Thẻ này dùng toàn trung tâm, để không cũng phí. Em cứ tự mua mấy thứ mình cần, coi như thư giãn.”
Lương Nhất Nhất nhìn thoáng qua chiếc thẻ in chữ “Seiao International Shopping Plaza” rồi nhét luôn vào túi áo, tươi cười nói: “Cảm ơn anh hai nhé. Sau này mà có mấy vụ hời thế này nữa thì cứ mang về cho em, em không ngại nhiều thẻ đâu, vì… thẻ là tiền mà!”
Câu nói khiến Lương Văn Vũ bật cười: “Như thể trong nhà thiếu tiền tiêu vặt của em vậy. Anh nhớ rõ là đã dặn trợ lý chuyển khoản đều hàng tháng cho em rồi đấy.”
Lương Nhất Nhất đáp liền: “Có ai chê tiền nhiều bao giờ đâu! Em đúng là quá hạnh phúc luôn, một ông anh thì bảo vệ em, dạy em đánh nhau, ông anh còn lại thì kiếm tiền cho em tiêu. Cuộc đời em đúng là quá mỹ mãn!” Nói rồi cô ôm cái gối ôm trên ghế sofa, lăn lộn mấy vòng, làm Văn Vũ cười đến run cả người.
Trong lòng anh thầm nghĩ: "Con bé này đúng là báu vật!"
Nhìn em gái vui vẻ như thế, trong lòng anh thấy vô cùng mãn nguyện, cảm thấy vì con bé mà làm gì cũng xứng đáng.
“À mà này, anh hai, đừng nói là em không nhắc nhá anh nhé, mùng 8 tháng 5 là sinh nhật mẹ đấy. Anh nhất định đừng quên, lần này cả nhà đều sẽ có mặt, anh chịu trách nhiệm đặt một nhà hàng thật ngon để cả nhà mừng sinh nhật mẹ. Hôm đó lại trúng thứ Bảy, đừng đến sát ngày rồi lại không có chỗ mà ngồi.” Lương Nhất Nhất bỗng nghiêm túc dặn dò.
“Ui, cái trí nhớ của anh! Nếu em không nói chắc là quên thật rồi. Chuyện đặt nhà hàng cứ để anh lo, đảm bảo không để em thất vọng.” Hai anh em lại ríu rít thêm một lúc nữa rồi ai về phòng nấy.
Hôm đó là ngày rằm, trăng tròn và sáng nhất trong tháng. Lương Nhất Nhất nào chịu bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này, vừa tạm biệt anh hai là cô liền leo lên sân thượng.
Hai ngày nay cô cảm thấy khí trong cơ thể đang dồi dào một cách rõ rệt, như thể chỉ cần hấp thu thêm chút nữa ánh trăng, thì các kinh mạch trong cơ thể sẽ đạt đến trạng thái sung mãn. Một khi khí đạt đến độ bão hòa, cô có thể dẫn khí nhập đan điền, chuyển hóa thành nội lực, đạt đến cảnh giới thứ hai mà trong sách tu luyện gọi là “Khí nhập đan điền”.
Ước chừng khoảng ba tiếng sau, cô bắt đầu cảm nhận thấy các kinh mạch đang xuất hiện lực kéo, Lương Nhất Nhất lập tức thúc đẩy công pháp vận hành nhanh hơn, mượn lực đó dẫn khí ánh trăng đang luân chuyển trong kinh mạch chảy vào đan điền.
Trong quá trình dẫn khí, cô cảm nhận rõ ánh trăng trong không khí liên tục được hút vào cơ thể, bổ sung vào các kinh mạch rỗng, rồi lại được chuyển về đan điền, dần dần tích tụ thành nội lực.
Phải nói thật, cảm giác đó rất đau, nhưng đến nước này rồi thì có đau cũng phải cắn răng chịu, cô không muốn công sức bao lâu nay đổ sông đổ bể.
Ánh trăng cứ thế được rút dần qua từng mạch, từng dòng nhỏ một được cô dẫn vào đan điền. Quá trình này cực kỳ chậm, đến khi đan điền của cô tích tụ được một khối năng lượng to bằng nắm tay người lớn, Nhất Nhất cảm giác như đã trải qua một đời vậy.
Cô mở đôi mắt vẫn còn nhăn lại vì đau đớn, thấy vầng trăng vẫn đang treo lơ lửng giữa bầu trời. Cô đứng dậy, hoạt động đôi chân tay tê cứng, rồi thử vung một cú đấm, không khí phát ra tiếng xé gió mơ hồ. Cảm giác như nếu đấm vào người, thì ít nhất cũng phải gãy mấy cái xương.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
